Trang

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

CHUYỆN TẦM PHÀO

Nhà văn Đặng Trần Huân, tác giả “Chuyện cấm đàn bà” có kể câu chuyện “Ai mà chả có lúc nhầm”. Nội dung như sau:
“Một đêm cúp điện, một chú nhím đực say rượu, thèm tình bèn tìm thím nhím cái mà giải quyết cái nỗi lòng… thòng. Xong việc, thì vừa lúc có điện trở lại. Nhím đực nhìn ra thì mình vừa làm tình với cái bàn chải. Chàng nhím bèn nhún vai, tỉnh bơ như người Ăng-lê:


-Ai mà chả có lúc nhầm!”
Đúng! Ai mà chả có lúc nhầm. Nhầm vô tình hay nhầm cố ý thì rõ ràng hai cái nhầm khác nhau.
Trên một trang báo điện tử tác giả viết bài về chuyện mấy ông nhà văn, nhà giáo, nhà trí thức đã bị bọn VC khốn nạn nó bạt tai, đá đít, bỏ tù ở trong nước, ra được hải ngoại lại quai mỏ, quai mồm in sách đem về nước kêu gọi hòa hợp hòa giải, bị bọn VC nó chê hôi mùi thực dân, đế quốc. Các độc giả vào góp ý.
Có “nick” thắc mắc:
“Tại sao trên đời lại có những kẻ đã được tháo cũi, sổ lồng lại muốn quay về để làm thân phận “chim hót trong lồng”, lại muốn quay về để được rọ mỏm?”
Lập tức, một “nick” khác bèn vào góp ý kể chuyện tầm phào như sau:
“Thời ông già gân Ronald Regean chưa có thách thức đồng chí Honecker Causeacu dẹp bỏ “bức tường ô nhục Bá Linh”. Lúc đó “đất nước Liên Xô ta đang ca hát trên đồng hoa” nhưng lại đói vêu mõm đến nỗi hàng ngày nhân dân không có được bánh mì đen và một lát thịt mỏng để mà ăn. Và dĩ nhiên nước Đức của bà Thủ Tướng Angela Mackel lúc đó cũng đang chia đôi bởi bức tường Bá Linh.  
Lúc đó, có một con chó Đông Đức “vượt biên” sang Tây Đức.
Sau đây là màn đối thoại giữa hai con chó Đông Đức và Tây Đức:
-Chó Tây Đức: Bên đó có bơ ăn, sữa uống không?
-Chó Đông Đức: Ê hề!
-Chó TĐ: Có TV coi không?
-Chó ĐĐ: Chiếu 24/7.
-Chó TĐ: Thế chạy qua đây làm gì?
-Chó ĐĐ: Chúng nó cấm sủa! Nhớ quá, chạy qua đây gâu gâu vài tiếng.
Tác giả góp ý trên viết tiếp: "Còn đây là chuyện “chó Việt Cộng, chó Việt kiều” do tôi phịa, lấy ý từ “đại hội chó mèo” gì đó do “Triết nổ” mấy năm trước dụ “đàn vịt cừu yêu quái” về VN ăn chơi.
-Chó Việt Cộng: Nghe nói bên đó văn minh, dân chủ, tự do nhất thế giới, xin đằng ấy kể cho nghe vài chuyện…
-Chó Việt kiều: ID được cấy dưới da, có đi lạc cũng chả sợ. Bên ấy mình là “chủ”, còn bọn “người” làm tôi tớ hầu hạ, phục vụ cho mình ngày đêm. Tha hồ sủa, tha hồ cắn , mà chẳng sợ thằng tây, con mỹ nào bắt tội.
-Chó VC: Thế về đây là gì?
-Chó Việt kiều: Ồ… cái giống “người” bên ấy ăn ở vệ sinh sạch sẽ quá, đôi khi tìm mờ mắt mà không ra cái món… khoái khẩu của bọn mình. Bạn hiểu chứ?
Sau đây là một chuyện tầm phào nhưng lại có tác giả đàng hoàng các cái. Tác giả chuyện này là biếm luận gia Sắc Không, chuyện này có chép trong tác phẩm “Chém Đá”.
Chuyện như sau:
“Chuyện cười ra nước mắt, vì sự hiểu lầm, không hiếm. Thí dụ: Một hôm, tại nhà sàn của Bác ở Hà Nội, đồng chí Tổng Bí Thư Đỗ Mười mời Thanh Hải Vô Thuợng sư và Linh mục Quốc doanh tới chơi. Ba người trong lúc cực kỳ vui thú, nói đủ thứ chuyện, bàn tới cả đức tin của họ đối với ông Giời. Đặc biệt là các vị ấy còn thi nhau coi ai giỏi nhất về cách nhận tiền bạc của nhân dân, con chiên và đệ tử.

Thượng Sư phát biểu trước: Cứu cánh rốt ráo của Pháp Môn chúng tôi là thoát vòng sinh tử. Bởi vậy, trước khi mở thùng phước sương, tôi lấy phấn vẽ một vòng tròn. Sau đó tôi đứng ngoài, cầm tiền thảy vào vòng tròn đó. Đồng tiền nào rơi ra ngoài là của Phật cho tôi.

Đồng chí Tổng Bí Thư thấy hay quá, hỏi:

-Nhưng vòng tròn của Thượng Sư to hay nhỏ?

-Đường kính rộng khoảng 2 xăng-ti-mét.

Tới lượt Linh mục Quốc doanh nói:

-Bên tôi có hơi khác. Cũng vẽ vòng tròn, tượng trưng cho vòng gai tuẫn nạn. Xong, tôi đứng trong đó. Nói con chiên thảy tiền vào. Đồng nào văng ra ngoài là của Chúa, tôi không dám lượm.
Đồng chí Tổng Bí Thư thấy hấp dẫn, lại hỏi vòng tròn to hay nhỏ. Ngài Quốc doanh bèn cho biết:
-Đường kính hẹp. Cỡ 2 ki-lô mét.
Cuối cùng tới phiên mình, đồng chí Tổng Bí Thư kính mến chậm rãi tỏ bày:

-Tôi chỉ tin có Giời thôi… Vì thế bao nhiêu tiền của nhân dân, tôi tung hết cả lên Giời để giả. Không dám tơ hào 1 cắc. Chỉ những đồng rơi xuống, chắc chắn là Giời cho tôi, tôi mới nhặt lên thôi. Thượng Sư và Cha ạ!   

Tới đây, đồng chí Tổng Bí Thư nhỏ giọng:
-Vậy mà Thượng Sư và Cha có biết không:
Mới đây có một thằng Thứ Trưởng của thằng Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng nó còn độc đáo hơn cả bọn mình là nó ra lệnh kiểm soát các thùng phước sương ở các chùa chiền và tiền mà các con chiên đóng góp trong các lễ ở các nhà thờ. 
Nói tới đây, đồng chí Tổng Bí Thư Đỗ Mười thở dài:
-Thảo nào có thằng nhà báo phản động ở nước ngoài nó bảo ngày xưa chị Út Tịch “đánh Mỹ cứu nước” đến cả  chỉ còn cái lai quần chị cũng đánh. Ngày nay Đảng ta ăn cả đến cái lai quần của mấy dì “sơ” và mấy bà vãi…!
*
Xin bảo đảm đây chỉ là những chuyện tầm phào. Chỉ trừ chuyện kể sau cùng của cựu Tổng Bí Thư Đỗ Mười là chuyện không tầm phào!
LÃO MÓC
http://nguyenthieunhan.wordpress.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét