Tác giả Bích Ngọc trong bài “Nguyễn Đan Quế và khát vọng Tự do, Dân chủ‘” đã
đánh giá như sau:
“Đối với dân tộc Việt Nam, mặc dù tư tưởng của ông đôi khi không đồng tương
ứng với những dòng suy tưởng khác, nhưng không ai có thể phủ nhận được rằng cái
tên Nguyễn Đan Quế đã đi vào lịch sử, những bước chân ông đã làm hồng trang sử
Việt. Đất nước ghi ân ông, vì cả gần ba mươi năm qua, ông luôn là hồi chuông
cảnh tỉnh, tiếng còi báo động những thủ đoạn đê hèn của Cộng sản Việt Nam; ông
đã đưa ra một viễn kiến chính trị đầy tính nhân bản cho quê hương Việt Nam. Ông
là ý thức của khát vọng Tự do Dân chủ, là chân dung của lý tưởng dân tộc: vì
hoài bão đất nước, ông đã từ chối vinh hoa cá nhân, dấn thân cho một xã hội tươi
đẹp. Tổ quốc ViệtNamcần những người con như ông để có được một ngày mai tươi
sáng hơn”.
Tôi là một trong những người “đôi khi không đồng tương ứng với những dòng suy
tưởng” của Nguyễn Đan Quế.
“Lộ trình 9 điểm” là một trong những đóng góp được xem là lớn mà Nguyễn Đan
Quế đưa ra nhằm “chuyển độc tài sang dân chủ, đáp ứng nguyện vọng, quyền lợi dân
tộc và phù hợp với tình hình mới của thế giới. Đây là lối thoát tốt đẹp nhất. Bộ
chính trị cần nghiêm chỉnh thực thi”.
Chín điểm đó là:
“1 – Tự do thông tin.
2 – Tự do tư tưởng, tự do phát biểu, tự do báo chí, tự do internet.
3 – Thả hết tù nhân lương tâm.
4 – Tự do tôn giáo.
5 – Bỏ điều 4 Hiến pháp, bằng cách trao trả Quốc hội chức năng là Cơ quan
Quyền lực Tối cao của quốc gia. Quốc hội, với quyền lực tối cao, làm những bước
kế tiếp:
6 – Quốc hội tuyên bố Việt Nam theo đường lối Dân chủ: Tôn trọng nhân quyền,
dân quyền và tài quyền.
7 – Quốc hội ban hành Luật tách đảng Cộng sản ra khỏi mọi cấp chính
quyền.
8 – Quốc hội soạn và thông qua Luật bầu cử đa nguyên, đa đảng.
9 – Bộ máy hành chính (đã tách khỏi đảng Cộng sản) tổ chức bầu cử tự do, bình
đẳng, có giám sát quốc tế để bầu Quốc hội Lập hiến”.
Đây là những yêu cầu thực thi để xã hội được xem là có dân chủ chứ đâu phải
là một lộ trình. Lộ trình phải mang tính kế hoạch mà bước trước là tiền đề khai
mở điều kiện cho bước sau. Ngay điểm 1 và điểm 2 đã có sự lẫn lộn. Tự do báo
chí, tự do internet nằm trong chuỗi của điểm 2 hay nằm trong nội hàm của Tự do
thông tin? Xóa bỏ điều 4 Hiến pháp (điểm 5) là tiền đề tạo điều kiện cho điểm 8:
“Quốc hội soạn và thông qua Luật bầu cử đa nguyên, đa đảng” nhưng “Thả hết tù
nhân lương tâm” (Điểm 4) cần làm trước hay “Tự do tôn giáo” (Điểm 5) cần làm
trước … ?
Ông Nguyễn Gia Kiểng trong bài “Vận động dân chủ, từ manh động đến hành động”
có viết:
“Lịch sử của các nước, các thời cũng đã chứng tỏ rằng mọi kết hợp đấu tranh
cách mạng muốn thành công đều phải qua năm giai đoạn rõ rệt:
1/ Xây dựng một cơ sở tư tưởng;
2/ Xây dựng một đội ngũ cán bộ nòng cốt;
3/ Xây dựng và kiểm điểm phương tiện;
4/ Xây dựng cơ sở quần chúng;
5/ Tiến công giành thắng lợi ”.
Ông còn chỉ rõ: “Tiến trình năm giai đoạn này, trong đó xây dựng cơ sở tư
tưởng chính trị là bắt buộc đầu tiên ….Tiến trình này cũng cho thấy vận động
quần chúng chỉ là cố gắng cuối cùng của giai đoạn cuối cùng của đấu tranh chính
trị, dù là điều bắt buộc ”.
Ông thuyết minh: “Tuy vậy điều bắt buộc không nhất thiết phải là điều quan
trọng nhất. Lấy thí dụ một sinh viên đi học và đi thi để lấy bằng tốt nghiệp.
Thi là điều bắt buộc nhưng không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng
nhất là học. Nếu đã học kỹ thì thi chỉ là một thủ tục, còn nếu không học mà đi
thi thì kết quả đã hiển nhiên từ trước”.
Vấn đề đặt ra có khác nhau, nhưng, câu hỏi cốt tử được nêu đối với Nguyễn Đan
Quế là: Ai sẽ thực thi mỗi điểm trong Lộ trình của ông? Ai thực thi từ điểm 1
đến điểm 2 … rồi điểm 5 và điểm 8.
Những người lãnh đạo ĐCSVN đã tuyên bố rõ rành: “Bỏ Điều 4 Hiến pháp là tự
sát”, “ViệtNamchưa/không cần đa nguyên đa đảng” kia mà!
Vậy thì ai có thể ra lệnh, ai có thẻ ép buộc ĐCSVN thực thi 9 “lệnh”
trên?
Mỹ không dám thô bạo vì biết rằng không thể thô bạo. Vả chăng Mỹ cũng còn cần
chính quyền ViệtNam.
Trung Quốc chắc chắn không ép mà còn sẵn sàng giúp dựng Thiên An Môn
ViệtNam…
Một thế lực nổi dậy từ trong nước ư ?
Sau bao nhiêu năm vật lộn, cho đến nay chỉ thấy những thế lực, những tổ chức
hữu danh vô thực khả dĩ còn tồn tại được, Sức uy hiếp nào có thực chất thì dù
chỉ manh nha và mong manh như Trần Huỳnh Duy Thức đã bị triệt hạ rất tàn bạo từ
trong trứng !
Cho nên, theo thiển ý của tôi, khả dĩ nhất chỉ có thể là con đường khuyến
khích/ép buộc ĐCSVN tự “Diễn biến hòa bình”. Muốn vậy, một mặt phải khéo léo ươm
mầm và kích thích phát triển xã hội dân sự, một mặt phải kiên trì đấu tranh lý
luận – tư tưởng tích cực cải tạo nhận thức xã hội, cả trong nhân dân, cả trong
đảng viên, cả trong lãnh tụ ĐCSVN.
Thực tế cho thấy, những thành tựu tốt đẹp đạt được trong tiến trình dân chủ
hóa gần đây, chủ yếu nhờ những hoạt động theo hướng đó.
Xây dựng chế độ đa nguyên đa đảng cũng nên “giao” cho ĐCSVN thực hiện. Hoặc
ĐCSVN tự tách làm đôi, hoặc phục hoạt một đảng tiền thân, một đảng anh em, một
đảng “tay sai” của ĐCSVN là hướng nên thúc đẩy vì khả dĩ điều ấy còn khả thi.
Đừng sợ đấy sẽ là những “đảng cuội”. Thực tiễn rồi đây sẽ nhào luyện cho đối lập
cuội thành đối lập thật.
Lịch sử cho thấy, ngay các tổ chức cộng sản trước đây cũng từng choảng nhau
chí chết. Nhiều tổ chức chống cộng hiện nay ở nước ngoài không chỉ phê phán mà
còn lên án nhau thậm tệ… Huống chi, trong trạng huống kinh tế thị trường hoang
dã như ở Việt Nam hiện nay, điều kiện hình thành lợi ích phe, nhóm hiển hiện đến
mức khó lòng kìm chế.
Cho nên tôi vẫn thường ra sức thuyết phục ĐCSVN hãy chủ động tổ chức ra đa
nguyên đa đảng vì chỉ như vậy Đảng mới may ra sẽ tốt lên và may chăng còn tồn
tại được. Bằng phương thức đó, “Diễn biến hòa bình” sẽ tiến triển tương đối êm
thấm. Nếu để xẩy ra đa đảng bột phát thì ĐCSVN sẽ bị tiêu diệt, đất nước sẽ đổ
vỡ, chiến tranh lại có thể xẩy ra đau lòng trước khi tiến tới ổn định.
Tháng 2 năm 2011 vừa qua, xuất hiện bài “Chủ nghĩa đa phương mới”(Bs Nguyễn
Đan Quế, Nguyễn Bắc Truyển ghi).
Bài báo mang dáng tầm cỡ. Sau khi lược qua sơ sài những vấn đề: “An ninh ổn
định trên thế giới”, “Ấm nóng khí hậu toàn cầu và bảo vệ môi trường sống”, “Khan
hiếm tài nguyên kỹ nghệ”, “Phi quân sự hoá không gian”, “Nạn nhân mãn và di dân
kinh tế” vv… ông mơ ước “có một chiến lược chung của “tập thể các siêu cường”
mặc dù biết trong thực tế mỗi siêu cường đều có chiến lược riêng của mình và
hiển hiện không chỉ tồn tại bất hòa giữa các cộng đồng nghèo khổ với các nước
giàu mà còn những mâu thuẫn giữa các siêu cường trong quá trình cạnh tranh vì
quyền lợi dân tộc và vì những tham vọng không dễ gì kìm chế của họ.
*
Bác sĩ Nguyễn Đan Quế sinh năm 1942 tại Hà Nội. Ông mồ côi cha từ nhỏ vì cha
ông, một đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng bị Cộng Sản sát hại năm 1945. Năm 1954
theo gia đình di cư vào Nam, sau khi tốt nghiệp bác sỹ y khoa (năm 1966) ông vừa
làm giảng sư tại Đại học Y Khoa Sài Gòn, vừa phục vụ tại bệnh viện Chợ Rẫy. Ông
từng được học bổng của Tổ chức Y tế Quốc tế (WHO) đi tu nghiệp về ngành Y khoa
Nội tiết (ndocrinology) tại Bỉ năm 1968, tại Pháp năm 1969 và tại Anh năm 1972.
Năm 1975, Sài Gòn thất thủ, trong khi quan quân, trí thức … thuộc chính quyền cũ
nườm nườm chạy trốn theo Mỹ thì bác sỹ Nguyễn Đan Quế từ bỏ cả gia dình thân yêu
ở lại đón rước chính phủ CHXHCN Việt Nam với hy vọng tìm thấy lý tưởng của mình.
Nhưng rồi, ông đã nhanh chóng thất vọng khi nhận ra chính quyền mới còn có nhiều
điều tệ hại hơn chính quyền trước đây mà ông từng chống lại.
Năm 1976, ông lập Mặt Trận Dân Tộc Tiến Bộ và phát hành hai tờ báo chui. Tờ
“Vùng Dậy” nhằm vào sinh viên và giới trẻ. Tờ “Toàn Dân Vùng Dậy” dành cho đại
chúng. Tháng 2-1978, ông bị bắt giữ cùng 47 thành viên của tổ chức này và bị
giam cầm 10 năm không xét xử cho đến năm 1988. Năm thành viên đã bị chết trong
tù. Nhờ sự can thiệp mạnh mẽ của Hội Ân Xá Quốc Tế và áp lực rộng lớn của dư
luận khắp nơi trên thế giới, bác sỹ Nguyễn Đan Quế được trả tự do nhưng vẫn bị
theo dõi và ngăn cấm hành nghề.
Tháng 2 năm 1990, ông lại thành lập “Cao Trào Nhân Bản”. Ông lại bị bắt và
đem xử án. Trong phiên tòa ngày 29 tháng 7 năm 2004, bác sỹ đã lớn tiếng chỉ
trích chính quyền, phủ nhận hệ thống pháp luật và quyền xét xử của tòa án và
tuyên bố ông không phạm tội gì ngoài tội yêu nước. Phiên tòa bị gián đoạn ba lần
và cuối cùng người ta phải đưa BS Quế sang phòng bên cạnh và bắc loa một chiều
để tuyên đọc bản án: Ông bị xử 30 tháng tù với tội danh: “Lạm dụng quyền tự do
dân chủ để làm phương hại đến lợi ích và an ninh của quốc gia”.
Bác sỹ đã được Tổ Chức Ân Xá Quốc Tế công nhận là “tù nhân vì lương tâm” và
được mời là hội viên danh dự suốt đời cuả tổ chức này. Thượng Nghị Sĩ J. Robert
Kerry coi ông là một Vaclav Havel của ViệtNam. Chủ Tịch Tổng Liên Đoàn Lao Công
và Lao Động Hoa Kỳ (AFL-CIO) Lane Kirkland so sánh ông với Andrei Sakharov, Lech
Walesa và Nelson Mandela. Nhà bác học Torsten Wiesel, khôi nguyên giải Nobel về
Y Khoa, Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Quyền của các Hàn Lâm Viện Quốc Gia Hoa Kỳ cũng coi
ông là một Sakharov của Việt Nam.
Để bầy tỏ sự ủng hộ đối với công cuộc tranh đấu đầy chính nghĩa của dân tộc
Việt Nam đòi tự do, dân chủ và nhân quyền, và để bầy tỏ sự ngưỡng mộ trước công
cuộc tranh đấu kiên trì đầy gian khổ của BS Quế, ngày 5-5-1994, lưỡng viện Quốc
hội Hoa Kỳ đã thông qua với đại đa số tuyệt đối Nghị quyết chung SJ 168, sau đó
Tổng Thống Bill Clinton đã ký thành Đạo luật (Public Law) 103-258 ngàỵ 25-5-1994
chọn ngày 11-5, ngày BS Quế đưa ra lời kêu gọi tranh đấu bất bạo động đòi tự do,
dân chủ cho Việt Nam, là Ngày Nhân Quyền Cho Việt Nam (Việt Nam Human Rights
Day). Kể từ năm 1994, hàng năm lễ kỷ niệm Ngày Nhân Quyền Cho ViệtNamđược tổ
chức trọng thể tại trụ sở Thượng Viện Hoa Kỳ.
Bác sỹ Nguyễn Đan Quế đã được trao tặng giải nhân quyền Raoul Wallenberg
(1994), giải Nhân Quyền Robert Kennedy (1995), giải Hellman /Hammett của Human
Rights Watch (2002), giải Nhân Quyền dành cho các Khoa Học Gia Heinz R. Pagels
của Hàn Lâm Viện Khoa Học New York (2004) và được các Dân Biểu Mỹ thuộc lưỡng
đảng đề cử nhiều lần là ứng viên cho giải Nobel về Hòa Bình.
*
Báo Quân Đội Nhân dân của ĐCSVN gọi ông là “ Kẻ cơ hội học đòi ” và bôi bẩn,
mạt sát ông:
“Chủ nghĩa cơ hội đã làm Nguyễn Đan Quế mờ mắt không thấy được một thực
tế đã và đang diễn ra ở không ít nước theo chế độ đa đảng là các đảng phái tranh
giành quyền lực, đấu đá lẫn nhau, gây ra những rối loạn an ninh chính trị, trật
tự an toàn xã hội, chẳng những quyền dân chủ của người dân không được bảo đảm mà
tính mạng của họ cũng bị đe dọa… Không ai lạ gì việc tuyên truyền kích động,
xuyên tạc của Nguyễn Đan Quế là nhằm mục đích đầu cơ chính trị hòng kiếm những
đồng đô-la tài trợ từ các thế lực thù địch “.
Ai đó với lòng thù hận cộng sản vô độ thì thóa mạ ông thậm tệ:
“Ôi! Các anh đã đem cả máu xương của mình để tận hiến cho quê hương, để
bảo vệ cho đồng bào ruột thịt của mình và để bảo vệ cho những tên như Đoàn Viết
Hoạt- Nguyễn Đan Quế cùng đồng bọn, để chúng được tự do kéo nhau xuống đường
biểu tình, phản chiến, đòi Mỹ rút quân. Rồi cho đến ngày 30-4-1975, Đoàn Viết
Hoạt là Phụ tá Viện trưởng Viện Đại Học Vạn Hạnh: “Hòa thượng” cộng sản Thích
Minh Châu, Đoàn Viết Hoạt và Nguyễn Đan Quế đã cầm đầu hàng trăm tên sinh viên
của đại học Vạn Hạnh, mà trước kia chúng là những tên đặc công của Biệt động
thành Sài Gòn – Gia Định, và theo lệnh của Quế và Hoạt bọn chúng đã công khai đi
đón rước cộng quân vào thủ đô Sài Gòn”,
Riêng tôi, tôi tin lời giáo sư Đoàn Viết Hoạt:
“Con người BS Quế rất là trung thực, thẳng thắng và can trường. Đối với
cộng sản thì ông rất là dứt khoát và khi mà nói chuyện với các cán bộ đến để làm
việc thì BS Quế đã đối xử không những là không thua mà còn đứng ở vị thế của
những người cao hơn là các cán bộ làm việc. Ông luôn luôn hêt sức giữ sự tự
trọng và nhân cách của mình trong suốt thời gian bị giam”
“Là một người bạn thì BS Quế là một người rất tốt. Tôi nghĩ rằng BS Quế
là một người có nhân cách và là một người trí thức, có hiểu biết và rất có lòng
đối với đất nước. Tôi rất quý trọng BS Quế mặc dù có thể trên một số quan điểm
vể chính trị thì có thể là chưa hoàn toàn đồng ý với nhau, nhưng mà không có gì
khác biệt trên cơ bản”
© Nguyễn Thanh Giang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét