Trang

Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2012

“TÌNH CA MÙA XUÂN” HAY “ĐẠI THẮNG MÙA XUÂN”?


Chưa năm nào như năm 2012, ngay từ đầu tháng Tư là Việt Cộng và tay sai đã mở trận tổng tấn công ồ ạt vào cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại.

Trong khi ở trong nước, VC tổ chức hát hò để tưởng nhớ “10 năm chết ngắt” của tên “nhạc sĩ màu da cam” Trịnh Công Sơn thì tại 2 miền Nam Bắc California bọn tay sai tại hải ngoại cũng tổ chức hát hò ca tụng Trịnh Công Sơn qua các đại nhạc hội vào ngày 1 tháng 4 với người điều khiển chương trình là “anh nhà văn từ văn đàn bước xuống sân khấu tấu hài để mưu sinh” Nguyễn Ngọc Ngạn.


Và một tuần sau đó chương trình “Hãy yêu nhau đi” với MC là ông phiếm luận gia “chuyên trị sú chiêng, sì-líp” Bùi Bảo Trúc tại San José.

Và, đặc biệt vào ngay ngày Thứ Hai 30-4 năm 2012, chương trình “Tình Ca Mùa Xuân” sẽ do MC Nguyễn Ngọc Ngạn với một lô ca sĩ từ Hoa Kỳ sẽ trình diễn tại Đức quốc để mừng “Đại Thắng Mùa Xuân” của CSVN cách đây 37 năm.

*

Thực ra chuyện VC và tay sai tổ chức các chương trình ca hát “Mùa Thu Cho Em” để ca tụng “Cách Mạng Mùa Thu”, tổ chức “Tình ca mùa Xuân” để ăn mừng “Đại Thắng Mùa Xuân” đã được nhà thơ Nguyễn Chí Thiện báo động từ lâu chứ không phải tới bây giờ.

Năm 2010, tại Santa Clara Convention Center, “freedom fighter” Lý Tống đã giả dạng phụ nữ để tiếp cận và xịt chất cay vào mặt tên văn công VC Đàm Vĩnh Hưng để phá vỡ chương trình ca nhạc “Tình Vào Hạ” có mục đích ca tụng “Mùa Hè Đỏ Lửa” của VC và bọn tay sai.      

Chính nơi đây, 8 năm về trước, bà kỹ sư Đỗ Anh Thư, Chủ tịch của tổ chức thiện nguyện VNHELP với các thành viên Quinn Trần, Yen Thao Nguyen, Mai Thieu Nguyen, Tài Nguyen, Trần Đệ, Nguyễn Hữu Liêm mỗi năm đều tổ chức đại nhạc hội “Mùa Thu Cho Em” với các ca sĩ từ bên Việt Nam sang trình diễn bất chấp đồng bào tỵ nạn biểu tình phản đối. Chúng tôi có viết bài về việc làm giúp VC “giao lưu văn hóa một chiều” của tổ chức thiện nguyện này. Chúng tôi có nêu lên ý kiến của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện về cái tên “Mùa Thu Cho Em” có dụng ý ca tụng “Cách mạng mùa Thu” của VC. Một ông nhà văn nổi tiếng Nhạc Bất Quần ở San José đã viết bài mỉa mai không khéo rồi ra mai mốt sẽ có đại nhạc hội “Đại Thắng Mùa Xuân”, đại nhạc hội “Mùa Hè Đỏ Lửa”…

Tám năm sau, mọi chuyện đã trở thành sự thật! Bà kỹ sư Đỗ Anh Thư đã được VC ban phát danh hiệu “Việt kiều yêu nước” cùng với tên Việt gian Vũ Đức Vượng là người đã có công thành lập hội thiện nguyện VNHELP. Và đến nay, mỗi năm bà ta tỉnh bơ tổ chức đại nhạc hội “Mùa Thu Cho Em” với sự yểm trợ tích cực của một tuần báo “ốc Mỹ mượn hồn Việt” tại San José mà không gặp phải một sự chống đối nào vì cộng đồng đã bị phân hóa bởi “thủ đoạn minh cưu” của một số đảng phái hoạt đầu tại Bắc California!

Và, giữa trung tuần tháng 7 năm 2010, cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản từ Atlanta đến Nam Bắc California đã bị “hâm nóng” bởi đại nhạc hội “Mùa Hè Đỏ Lửa” nhưng lại có cái tên đầy ắp yêu đương như cái tên đại nhạc hội “Mùa Thu Cho Em” của  “bà Việt kiều yêu nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa” Đỗ Anh Thư. Tên của đại nhạc hội của ông Dũng Đen, người tổ chức đại nhạc hội nói là “để bảo tồn văn hóa Việt Nam” có tên “Tình Vào Hạ”; nhưng, phản ứng của người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản khắp nơi lại sôi động như là “Mùa Hè Đỏ Lửa” năm 1972, khi chế độ Việt Nam Cộng Hoà còn tồn tại và Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa còn hiện diện trong nhiệm vụ “bảo quốc, an dân”! 

Về việc CSVN quyết tâm triển khai Nghị quyết 36 tổng tấn công vào cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại chúng tôi đã trình bày qua bài viết “Cộng Sản Việt Nam Đã Và Đang Dùng Thủ Đoạn “Củi Đậu Nấu Đậu” Để Chiếm Lĩnh Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản Tại Hải Ngoại”.

Bài viết này xin trình bày về vấn đề “giao lưu văn hoá một chiều” mà CSVN đã lợi dụng việc ký kết những “hiệp ước” với Hoa Kỳ để tấn công vào cộng đồng người Việt Quốc Gia tại hải ngoại.

*

Không phải tới bây giờ mà ngay từ năm 1996 với sự tiếp tay của những tay chạy việc tại Hoa Kỳ, CSVN đã mở những cuộc triển lãm gây nhiều tranh luận như cuộc triển lãm mang tên “An Ocean Apart” mà    người dịch ra là “Nghìn Trùng Xa Cách”, rồi đoàn Múa Rối Nước,  rồi cuộc triển lãm “Từ Hai Phía” (As Seen Both Sides) với tên hoạ sĩ Davis Thomas đã bị CĐNV Bắc California phản đối dữ dội với cuộc triển lãm 35 bức dị ảnh của Hồ tặc tại Oakland. 

*

Giao lưu, trao đổi văn hóa là một việc làm cần thiết trong nỗ lực đạt đến sự cảm thông và hiểu biết lẫn nhau giữa các dân tộc, giữa người với người. Rõ ràng người Mỹ có một nhu cầu rất lớn về tìm hiểu văn hóa Việt Nam. Bởi vì, ít nhất, xã hội và văn hóa Việt Nam dưới chế độ cộng sản đã khép kín trước mắt người Mỹ trong khoảng gần 20 năm kể từ lúc CS chiếm được miền Nam cho đến lúc Hoa Kỳ bãi bỏ lệnh cấm vận. Trước đó, người Mỹ đã từng đến Việt Nam, đến miền Nam Việt Nam. Nhưng lúc đó, Việt Nam đang là một nước có chiến tranh. Và nỗ lực chính của người Mỹ lúc đó là cuộc chiến và những âm mưu chính trị đằng sau cuộc chiến. Sự hiểu biết về văn hóa Việt Nam, cho đến lúc đó, đối với người Mỹ rất là giới hạn. Tìm hiểu văn hóa Việt Nam với mấy ngàn năm lịch sử trước khi cộng sản nắm chính quyền và mấy mươi năm sau khi chủ nghĩa Cộng sản áp đặt ở nước ta là một nhu cầu thực sự của người Mỹ. Và khi điều đó trở thành thực sự, họ sẵn sàng bỏ tiền ra để tìm hiểu.

Những tay sai chạy việc, cả những người Mỹ chính gốc và người Mỹ gốc Việt đã đánh hơi được việc này. Những người tổ chức các cuộc hội thảo, hội luận, đem các đoàn múa rối nước Thăng Long, trống đá Phù Đổng, nhạc cung đình, triển lãm mỹ thuật v.v… đã ngửi thấy mùi tanh của tiền, đã nghe được tiếng sột soạt của những đồng đô-la được tung ra phía sau việc này. Và họ đã lao vào. Họ không cần đếm xỉa đến hậu quả của những việc họ làm đối với cộng đồng người Việt tỵ nạn. Họ chỉ đơn thuần phục vụ cho nhu cầu của người Mỹ. Họ trục lợi từ những việc làm này. Và cũng qua những việc họ làm, họ còn có thể báo công với chính quyền Hà Nội. Họ muốn xác nhận với các thế lực Mỹ đứng sau các trò giao lưu văn hóa và cả với chính quyền Hà Nội rằng họ là những tên cầm cờ chạy hiệu có khả năng, những tay mối lái được việc. Đối với cộng đồng người Việt tỵ nạn, họ lợi dụng danh nghĩa, đãi bôi khi giao tiếp; nhưng khi quyền lợi và sự an nguy của Cộng đồng bị xâm phạm, họ bình thản quay lưng. Nhưng đó là việc giao lưu văn hóa giữa Mỹ và chính quyền Cộng sản Hà Nội.

Giao lưu văn hóa giữa người Việt trong nước và Cộng đồng người Việt tỵ nạn ở hải ngoại cũng là một việc hết sức cần thiết. Người Việt dù mới xa rời đất nước trong vài chục năm gần đây, hay được sinh ra và lớn lên ở hải ngoại cũng đều có nhu cầu tìm hiểu về văn hóa đất nước. Và người Việt ở trong nước cũng có nhu cầu tìm hiểu về Cộng đồng Việt Nam Hải ngoại, bởi rõ ràng người Việt hải ngoại vẫn là một phần của dân tộc, chỉ khác ở địa bàn cư trú mà thôi. Chúng ta đã nghe Hà Nội và một số tay sai ở hải ngoại lên tiếng kêu gọi giao lưu văn hóa giữa người Việt quốc nội và hải ngoại. Nhưng có thể nào là giao lưu đích thực, đúng nghĩa khi mà những người Việt tỵ nạn Cộng sản chỉ thấy những đoàn văn công, những văn hóa phẩm chỉ được từ trong nước gửi ra theo lệnh của Hà Nội? Có thể nào là một giao lưu đích thực khi văn hóa phẩm gửi về trong nước đều đương nhiên trở thành đồ quốc cấm, hay mang tên là các văn hóa phẩm “đồi trụy, phản động” và bị cấm lưu hành? Một điều chắc chắn là các đoàn văn công, các cán bộ văn hóa vận, các văn hóa phẩm từ trong nước gửi ra đều đã được Cộng sản Hà Nội kiểm duyệt, tuyển chọn gắt gao để phát huy tối đa tác dụng ở hải ngoại. Chúng ta đã thống kê được bao nhiêu những người làm công tác văn hóa đích thực và các văn hóa phẩm hải ngoại được vào trong nước một cách chính thức qua con đường giao lưu văn hóa?

Như vậy, đối với chính quyền Hà Nội, giao lưu văn hóa có nghĩa là sự tuyên truyền một chiều bởi các cơ quan phụ trách văn hóa vận của Đảng CSVN; với sự trợ lực của những tay sai của họ ở các địa phương có người Việt tỵ nạn cư trú. Cổ võ chiêu bài giao lưu văn hóa giữa người Việt hải ngoại trong hiện trạng này; thực chất chỉ là cổ võ cho sự tuyên truyền một chiều của chính quyền Hà Nội mà thôi. 

*

Tám năm về trước, bà “Việt kiều yêu nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa” Đỗ Anh Thư đã tổ chức đại nhạc hội “Mùa Thu Cho Em” nhằm mục đích ca tụng “Cách Mạng Mùa Thu” để đưa các ca sĩ từ Việt Nam ra hải ngoại… giao lưu văn hóa một chiều. Đảng CSVN đã trả công bội hậu cho bà ta bằng cách ban tặng cho bà ta danh hiệu “Việt kiều yêu nước!”

Tám năm sau, VC đã phóng mũi tên xung kích là “tên văn công VC có thẻ đảng” Đàm Vĩnh Hưng vào trận tổng công kích “Mùa Hè Đỏ Lửa” được núp dưới cái tên thắm đẫm tình yêu: Đại nhạc hội “Tình Vào Hạ”.

Cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại từ Atlanta đến hai miền Nam, Bắc Califonia và rồi cả Úc Châu đều bất an với đợt tổng tấn công “Mùa Hè Đỏ Lửa” mà CSVN đã và đang phát động.

Trận tổng tấn công đang ngon trớn chợt bị chận đứng bởi việc làm rất ư ngoạn mục của “freedom fighter” Lý Tống. “Đả thảo kinh xà” là một trong 36 kế trong binh pháp Tôn Tử được ông Lý Tống thực hiện một cách khéo léo đã khiến “tên văn công có thẻ đảng” Đàm Vĩnh Hưng hoảng hốt và đã tuyên bố những lời bộc lộ “thú tính” của một đảng viên đảng Cộng sản VN (theo nhận định của tác giả Hoàng Nguyên). Đây là một cái tát tai của Cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản vào cái gọi là Nghị Quyết 36 của CSVN. 

Qua “sự biến” này bọn tay sai VC tại hải ngoại đang từ từ bò ra!

*

Năm nay, VC và tay sai ngay từ đầu tháng Tư năm 2012 lại ồ ạt mở trận tổng tấn công vào cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại.

Đặc biệt, VC và tay sai công khai thách thức cộng đồng người Việt tại Đức Quốc bằng cách tổ chức Đại nhạc hội “Tình Ca Mùa Xuân” vào đúng ngày Thứ Hai 30 tháng Tư để ăn mừng “Đại Thắng Mùa Xuân” của CSVN cách đây 37 năm với người điều khiển chương trình là nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn, người nhiều năm trước đây đã ném quả bom B.40 vào cộng đồng tỵ nạn trong chương trình ca nhạc Paris By Night 40 bằng cách ca tụng “hạt lúa đỏ”, kêu gọi mọi người hãy quên tiền kiếp để hòa giải hòa hợp với VC! Nhiều người đã công khai lên tiếng về việc làm đốn mạt này của Nguyễn Ngọc Ngạn.

*

Nguyễn Dy Niên, cựu Phó Thủ Tướng VC, có câu nói rất đáng suy ngẫm: “Bọn Việt kiều bình thường là ưa chống đối nhau; nhưng khi có nhu cầu chống lại sự xâm nhập của chúng ta (VC) thì chúng lại đoàn kết hơn bao giờ hết!”

Xin mượn nhận xét của Nguyễn Dy Niên để làm câu kết cho bài viết này với ước vọng Cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại Đức quốc sẽ đoàn kết dẹp tan âm mưu ăn “Đại Thắng Mùa Xuân” của VC qua chương trình Đại Nhạc Hội “Tình ca Mùa Xuân” tổ chức ngay vào ngày Thứ Hai 30-4 2012 - như Cộng đồng Người Việt tỵ nạn cộng sản đã từng dẹp tan cái trò thách thức ngông cuồng của “tên giặc cỏ” Trần Trường dưới sự yểm trợ của Toà Tổng lãnh sự VC ở San Francisco vào năm 1999 và chương trình “Tình Vào Hạ” do tên “văn công có thẻ đảng” Đàm Vĩnh Hưng đã bị freedom fighter Lý Tống dẹp tan cách đây 2 năm .  

LÃO MÓC

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét