Hôm trước, ngồi theo dõi chuyện Văn Giang, thấy hai đoạn video clip trên mạng
quay cảnh công an và côn đồ đánh đập hai người thật tàn bạo, đánh như đòn thù,
đánh như chưa bao giờ được đánh. Nhìn những cú đạp bằng chân, đập bằng gậy, đá
vào đầu, tát vào mặt, của cả những chàng mặc đồ công an to béo và tên và côn đồ
không sắc phục vào một người mặc áo xanh đã thất thế nằm giữa hiên nhà, cứ như
bọn này đánh cho hả cơn khát bạo lực lâu không được dịp thể hiện. Nhìn cảnh này,
một người phụ nữ rùng mình bật lên tiếng chửi: “Mẹ cha nó, đánh thế con
người ta còn sống được à? Sao con người chứ phải con thú đâu mà nó dã man thế?
Con cái nhà ai mà bị đánh ra nông nỗi này thì còn sống sao được”.
Thế rồi hôm sau, anh Hào, Phó Chủ tịch Thường trực UBND Tỉnh Hưng Yên lên báo
cáo Thủ tướng cứ leo lẻo rằng: “ Trong vụ việc ở Văn Giang, có sự móc nối chặt
chẽ giữa các phần tử chống đối trong và ngoài nước. Các thông tin, thậm chí được
tường thuật tại chỗ, từng giờ để tuyên truyền, xuyên tạc, dàn dựng lên các video
clip giả để vu khống, bôi nhọ chính quyền”.
Nghĩ cũng buồn cười cho trình độ của cán bộ ta. Cái sự móc nối giữa các phần
tử chống đối trong và ngoài nước thế nào thì không biết, nhưng cái video đó mà
là giả được thì quả là bọn chống đối còn tài hơn cả Tề thiên Đại Thánh có phép
biến hóa thần thông. Nhưng rồi lại nghĩ chắc anh Hào này phải có một cơ sở nào
đó để chắc như đinh đóng cột rằng cái video đó là giả, là dựng lên, vì chỉ cần
không tìm ra người bị đánh, thì đương nhiên là không có vụ đánh người. Thực tế ở
Việt Nam chúng ta đã có quá nhiều ví dụ cụ thể đấy thôi.
Trường hợp người biểu tình chống Trung Quốc bị đạp vào mặt được quay lại rất
rõ ràng như thế, có nạn nhân hẳn hoi, mà cả bộ máy công an Hà Nội đông đúc, tinh
vi như vậy còn tìm không ra thủ phạm. Đế như ông Nguyễn Đức Nhanh, Giám đốc CA
Hà Nội còn khẳng định là “Chúng tôi cũng không xác định được đoạn băng ấy có bị
cắt, dán hay không”, thì cái chuyện giữa đám hỗn quân hỗn quan cưỡng chế cướp
đất đó ai mà đi xác định được thật giả. Chắc là tin như vậy nên anh Hào mới to
miệng báo cáo trước Thủ tướng như thế chăng? Có lẽ anh Hào nghĩ Thủ tướng cũng
như đứa trẻ con, ăn rồi ngồi trong dinh, dưới báo thế nào thì nghe thế chứ biết
cái gì.
Thế rồi mấy hôm nay nghe tin đó là hai phóng viên của VOV được phái đi công
tác hẳn hoi đã bị lực lượng của “ta” tẩn cho lên bờ xuống ruộng. Hai phóng viên
đó là Nhà báo Ngọc Năm, Trưởng Phòng Thời sự- Chính trị- Kinh tế Đài TNVN và Phi
Long, Phòng Thời sự – Chính trị- Kinh tế Đài TNVN (VOV) thì mới té ngửa ra là
cái ý nghĩ kia của mình cũng có lý. Hèn chi anh Hào to mồm khẳng định là video
giả. Chỉ vì nạn nhân không may trong video đó nhưng lại rất may là “người nhà
mình”, không phải là bọn nhân dân, nên chuyện này có thể xí xóa nội bộ được.
Nếu đó là bọn nhân dân, sau khi bị bắt đi, thì hẳn trước khi về cũng có thể
đã có bản cung khai rằng “tôi đã được đối xử tốt, không bị đánh đập, bức cung
hoặc tổn thất về tinh thần”. Nhưng con người thì còn đó, mà cái bọn phần tử
chống đối nó nhan nhản tiềm tàng trong nhân dân còn đó thì cũng khó bịt được.
Chứ quân nhà mình thì khỏe re, có cho thêm kẹo rồi đấm cho dăm quả nữa cũng đố
dám kêu tiếng nào.
Quả là đúng như vậy, đến nay trên mạng đã khẳng định, chỉ đích danh hai anh
nhà báo của VOV hẳn hoi, nhưng VOV vẫn cứ lặng câm như hến. Hội nhà báo Việt
Nam, ngay trong ngày tự do báo chí, cũng ú ớ việt gian khi được hỏi về việc nhà
báo bị đánh lại còn khẳng định sẽ có cách giải quyết riêng?
Hài hước hơn nữa, là hai nhà báo bị tẩn cho suýt “đi theo cụ Các Mác, cụ
Lênin và các vị cách mạng đàn anh khác” mà cũng không ẳng lên được câu nào.
Điều này làm mình nhớ lại câu chuyện con chó nhà mình. Hồi đó nhà mình có con
chó khá khôn, một lần đang đêm, nghe tiếng gà kêu nháo nhác, tưởng trộm vào bắt
gà nên đi rình, đứng một chỗ rất lâu. Chợt con chó đen sủa lên ầm ĩ, nhìn thì
không thấy gì nghĩ là nó làm lộ chuyện đi rình, bực mình, mình đá cho nó một đá
thật đau, nó đã không im lại còn ăng ẳng lên liên hồi. Bực quá bấm đèn pin lên
thì mới thấy một con rắn đang mò vào chuồng gà. Con chó biết mình đánh oan nên
cho cứ vào trong góc ăng ẳng mãi không im.
Nhớ đến chuyện này, mới thấy khổ cho các anh phóng viên nhà nước chúng ta, bị
đánh oan, đánh đau mà cấm kêu lên được một tiếng. Thói đời là thế, niềm vui khi
được chia sẻ thì sẽ nhân lên, còn nỗi đau được chia sẻ thì vợi bớt. Nhưng bây
giờ thì ngược lại, hai chàng nhà báo bị đánh lên bờ xuống ruộng vẫn cứ phải im.
Còn nỗi đau, nỗi nhục nào bằng?
Nhớ lại kỷ niệm với phóng viên VOV một lần cách đây chưa lâu.
Đó là đêm 31/8/2008 tại linh địa Đức Bà Thái Hà, khi giáo dân đang cầu nguyện
thì bị xịt hơi cay vào mặt phụ nữ và trẻ em. Hàng loạt phụ nữ và trẻ em ngất tại
chỗ. Người xịt hơi cay “xin lỗi bà con vì phải hoàn thành nhiệm vụ rồi chuồn
luôn”. Công an lúng túng và chối quanh khi được yêu cầu lập biên bản. Một đoàn
thanh niên mang áo Đoàn TNCSHCM được phái đến gây rối.
Một anh bạn tôi vốn đã nghe những bài viết đọc ra rả lên án Thái Hà của VOV,
liền gọi điện đến Trung tâm Thông tin – Đài Tiếng nói Việt Nam (số máy
04.8244354) đề nghị cho phóng viên đến hiện trường để thấy rõ vụ việc mà điều
chỉnh cách truyền thông. Ông Ngọc Giám đốc Trung tâm, (số đt cố định:
04.9386140; số điện thoại di động là 0913237641) đã cử phóng viên Đình Hiếu (số
điện thoại di động là 093234503) đến hiện trường. Nhưng phóng viên VOV dù đã
viết rất nhiều bài về Thái Hà lại vẫn không biết lối vào Thái Hà và anh bạn tôi
phải ra tận ngoài đường dẫn vào. Khi đến đó, các phóng viên báo chí, đài truyền
hình, Đài Tiếng nói VN đã tận mắt thấy vụ việc, họ còn được đưa đến phỏng vấn
nạn nhân…
Nhưng, sáng hôm sau, chính họ đã đổi nạn nhân thành thủ phạm một cách trắng
trợn trên bài viết. Phóng viên Đình Hiếu (Đài Tiếng nói Việt Nam VOV) đã viết:
“Lợi dụng trời tối, những kẻ chủ mưu đã rất thâm hiểm, xúi bẩy, mớm lời cho một
số người hô hoán lên rằng bị đánh, bị xịt hơi cay đã ngất xỉu. Thế nhưng chẳng
thấy ai phải sơ cứu, phải đi bệnh viện điều trị”?
Với đường lối làm việc của VOV như vậy, nên việc các phóng viên bị quân ta
đánh phải quân mình mà buộc phải câm lặng là điều không có gì khó hiểu.
Về nhà đài, cách đưa tin, cách tuyên truyền là như vậy, về các cá nhân phóng
viên thì công việc kiếm ăn là thế buộc phải im.
Nhưng có khi nào họ nghĩ về nhân cách con người?
Có khi nào trên giường bệnh giữa những cơn đau, họ thấy rằng họ cũng là những
nạn nhân như giáo dân Thái Hà và bà con nông dân Văn Giang hôm đó?
Hà Nội, ngày 7/5/2012
Blog J.B Nguyễn Hữu Vinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét