« Hôm
nay 19-5
Tôi nằm
Toan
làm thơ chửi Bác
Vần
thơ mới hơi phang phác
Thì
tôi thôi
Tôi
nghĩ Bác
Chính
trị gia sọt rác
Không
đáng để tôi
Đổ mồi
hôi
Làm
thơ
Dù là
thơ chửi Bác
Đến
thằng Mác
Tổ sư
Bác !
Cũng
chửa được tôi nguyệch ngoạc vài câu !
Thôi
hơi đâu
Mặc
thây bọn văn sĩ cô đầu
Vuốt
rau, xoa đầu
Mơn
trớn Bác
Thế rồi
tôi đi là chuyện khác
Kệ
cha Bác ! »
Đây là bài
thơ « Hôm nay 19-5 » do nhà thơ Nguyễn Chí Thiện làm cách đây
48 năm năm 1964 trong lúc nhà thơ bị giam trong nhà thù Hỏa Lò.
Hôm nay, 19
tháng 5, Lão Móc cũng định làm thơ chửi « Bác », nhưng thấy uổng
công vì đã có quá nhiều chửi « Bác », nên xin tình nguyện viết
« Bản án chế độ Cộng Sản Việt Nam ».
*
Nă ngoái,
trên các diễn đàn điện tử, thấy phổ biến rộng một tài liệu video của INA (Viện
Quốc Gia Pháp tồn trữ tài liệu Âm thanh và Hình ảnh) : Hồ Chí Minh
trả lời phỏng vấn bằng tiếng Pháp, tháng 6, 1964.
Rất nhiều người
Việt ở Pháp được nghe nói đến Nguyễn Ái Quấc là tác giả cuốn « Le
procès de la colonisation française « (Bản Án chế độ thực dân Pháp)
xuất bản năm 1925 (1926, theo bản lưu trữ ở Đại Thư Viện Quốc Gia, Paris).
Trong Hồi
ký Trần Dân Tiên do Hồ Chí Minh viết để tự bốc thơm, tác giả
ghi : « Ông Nguyễn chỉ viết một quyển sách duy nhất là quyển « Bản
án chế độ thực dân Pháp » ; quyển này gồm những tài liệu chống thực
dân Pháp, trích trong những sách của người Pháp viết để ở thư viện quốc
gia » (trang 37).
Nhà phê bình
Thuỵ Khuê đã sưu khảo văn bản cùng nội dung và kết luận chắc nịch là Hồ Chí
Minh chưa đọc quyển Bản Án chế độ thực dân Pháp. Nói gì đến là tác giả ?
Không mấy khi
có dịp nghe Hồ Chủ tịch mến yêu trả lời bằng tiếng Pháp, ta cũng nên nghe qua để
thưởng thức trình độ siêu-Việt của « Người ».
Thật là thất
vọng ! Vì những lỗi Pháp ngữ vô số, những lỗi văn phạm sơ đẳng. Làm sao với
khả năng chừng đó mà có thể viết được cuốn «Le procès de la colonisation
française ?? ».
Thêm một huyền
thoại tan vỡ. Ô hô !
Than ôi cho Đảng.
Than ôi cho những người trong nước còn chưa biết là đã bị bịp.
Đề nghị vị
nào rành Pháp ngữ xin dịch ra Việt ngữ để bà con ta thưởng thức « trình độ
ngoại ngữ » của « Bác » Hồ.
HCM,
Nguyên văn phỏng vấn và trả lời bằng tiếng Pháp
Est-ce
que vous pensez, Monsieur le Président, qu’il y a une solution militaire à la
guerre du Sud Viêt Nam ?
Non,
parce que ah, vous savez bien que le peuple Viêt Nam, c’est un Un, et le pays
du Viêt Nam, c’est Un. Les Américains veulent faire une guerre d’agression,
comme qu’ils disent, une guerre non déclarée. Comme vous savez aussi, vous avez
pu lire dans la presse mondiale, que plus la guerre prolonge, plus les
Américains et leurs valets, comment dire
ça, (se tournant vers quelqu’un à côté),
sa lầy… s’enliser… et plus, ils supportent des échecs comme vous savez là
récemment.
Par
conséquent, la guerre ne peut pas durer éternellement, et je suis très heureux
que les politiciens haut placés français ont reconnu cela.
Vous
pensez que le général de Gaulle pourrait en quelque sorte, à un certain moment,
arbitrer le conflit ?
Arbitrer !
Qu’est-ce que vous comprenez par le mot arbitrer ? Nous ne sommes pas des
équipes de foot ball. Rire et ricanement.
Au-delà
des Accords de Genève si je ne me trompe, une idée du général de Gaulle est la
neutralisation de tout le Sud-Est Asiatique. Est-ce c’est une idée qui vous
paraît intéressante ?
Comme
j’ai déjà dit quelquefois, c’est une idée intéressante, mais ça dépend la
volonté de ces peuples, et… la manière comment on procède.. à la réaliser.
C’est
une grande question.. et je ne peux pas dire que je suis d’accord,…je ne dis
pas que je ne suis pas d’accord, n’est-ce pas ? Parce que.. vous dites fleurs, fleurs ;
il y a beaucoup de sortes de fleurs, il y a des roses, des blanches, des
rouges, des fleurs qui sentent bon,
d’autres qui ne sentent pas bon… , mais on dit fleurs, n’est-ce pas ?
Monsieur
le Président, nous avons constaté avec chagrin au cours de notre voyage au Nord
Viêt Nam, que l’influence française est devenue à peu près inexistante dans
votre pays. Les moins de 25 ans ne comprennent plus du tout le français. Et je
me demande si, à votre idée, des rapports peuvent se rétablir tels que la
France continue à jouer… une sorte de
rôle culturel ?
Avec
la France surtout, et avec tous les autres pays, nous voulons avoir une
coopération amicale, culturelle, économique, etc… , mais je suis sûr que vous
ne voulez pas avoir, n’est-ce pas, que
la France ait l’influence qu’elle avait avant, … c’est une autre chose … mais
coopération culturelle, économique, qu’est ce qu’il y a encore ?, sportive
par exemple, etc…etc… nous, nous désirons.
Si la
guerre se cristallise au Sud et se poursuit encore pendant quelques années,
pensez-vous que l’avenir économique du Nord Viêt Nam soit viable ?
Je
suis sûr que ça non seulement viable, mais ça progresse. Parce que vous avez vu
vous-même, vous avez constaté vous-même que, ici, nous travaillons beaucoup,
notre peuple travaille beaucoup, avec abnégation, n’est-ce pas ?, et avec
dévouement, avec enthousiasme.
D’un
côté, nous travaillons pour…, comment dirais-je, pour principalement, n’est-ce
pas, de nos propres forces, et aussi nous avons l’aide fraternelle des pays
socialistes.
Jusqu’ici,
nous avons déjà réalisé des progrès, pas tant comme nous le voulons, nous avons
réalisé des progrès et dans l’avenir, nous progressons nous-mêmes.
Vous
mentionnez là l’aide des pays socialistes. Est-ce que cette aide ne s’est pas
trouvée légèrement compromise à la suite du conflit idéologique entre la Russie
et la Chine ?
Non,……
parce que ces questions, n’est-ce pas, n’est pas différence idéologique entre
nos différents partis-frères, c’est nos affaires intérieures ; ça passera
et l’union…l’unité, ça se fera. Mais l’aide fraternelle continue, continuera,
c’est très précieuse pour nous.
Certains
ont l’impression chez nous, Monsieur le Président, que le Nord Viêt Nam se
trouve actuellement assez isolé, asphyxié même, et, politiquement , il ne
pourra difficilement éviter de devenir une sorte de satellite de la Chine.
Qu’est-ce que vous répondez à ça ?
JAMAIS !! (Comme un cri)
Nguyễn Ngọc
Quỳ
Paris, 5-4-11
*
Chuyện
« Bác » Hồ « thuổng » thơ, « mượn » văn của người
khác làm của mình là chuyện bình thường, giống như Đảng và Nhà Nước ta vừa qua
đã dùng « luật rừng » để xử Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ 7 năm tù
và 3 năm quản chế. Dùng công an, bộ đội cưỡng chế đầm thủy sản của ĐoànVăn Vươn
ở Tiên Lãng, dùng hàng ngàn công an « cưỡng chế ruộng đất » của dân
chúng ở Văn Giang, Vụ Bản…
Khi ra đi tìm
đường cứu nước, « Bác » Hồ đã viết « Bản án chế độ thực dân
Pháp »; để xứng đáng là «hậu duệ » của « Bác » Hồ, nhân
ngày 19 tháng 5 năm 2012, Lão Móc xin viết « Bản án chế độ Cộng
Sản Việt Nam (CSVN) ».
Bản án của chế
độ CSVN bắt đầu từ Chiến Dịch Cải Cách Ruộng Đất phát động từ thập niên 1950,
được tổ chức tinh vi qua chính sách « THUẾ NỘNG NGHIỆP » là một hình
thức đầu tiên của Cải Cách Ruộng Đất. Khi chính sách thu thuế thành công, nghĩa
là mọi người giàu cũng như nghèo đều không còn ai đủ tiền, đủ thóc để đóng thuế
thì «Bác» Hồ đưa tới «đấu tranh chính trị». Có nghĩa là xã tập họp dân tới hội
trường đã có để sẵn thừng, hèo, gậy và những dụng cụ tra tấn khác.
«Những
người thiếu thuế không kể ít hay nhiều, đều bị bắt, điệu ra trước hội nghị và
tra tấn không phải để biết tại sao không
nộp được thuế, mà chỉ cần biết kẻ nào đã xúi dục không nộp thuế. Chủ tịch cuộc
họp không hỏi lơ mơ : «Ai xúi mày không nộp thuế ?» mà hỏi một cách
rõ ràng : "Có phải thằng Ất xui mày không nộp thuế, phải
không ? Nói mau! » và tức khắc đánh đập, kềm kẹp, tra tấn cho đến
lúc nạn nhân chịu không nổi, đuối sức, chỉ khẽ gật đầu. Nếu không gật đầu, nạn
nhân có thể bị tra tấn suốt đêm đến chết… Hễ nạn nhân gật đầu tỏ ý là tên Ất
nào đó đã xui không nộp thuế thì những người này bị bắt tức khắc. Sự thực thì
những người này đã được VC ghi tên trong sổ đen; chủ tịch buổi họp chỉ việc chọn
lựa từng tên một rồi tra tấn những người thiếu thuế bắt phải khai đúng tên những
người trong sổ, để sẵn trước mặt.
Những
người bị khai - nói đúng hơn là bị buộc tội xui không nộp thuế - bị tra tấn một
mức gắt gao hơn và phải trả lời câu hỏi: « Mày ở trong tổ chức phản động
nào ? Và trong tổ chức phản động của mày có thằng (Bính, Đinh)
không ? Về câu hỏi thứ nhất thì người bị tra khảo có thể bịa ra bất cứ đảng
phái nào. Có người tự nhận là đảng Việt Gian. Và có một nông dân quýnh quá, nghĩ
không ra đảng, khai ngay là «Đảng Cộng Sản» vì từ bé anh ta chỉ nghe nói lờ mờ
có «đảng Cộng Sản», không rõ là cách mạng hay phản động. Về câu hỏi thứ hai thì
người bị tra hỏi không được khai lung tung, phải khai đúng tên mà chủ tịch hội
nghị đã mớm.
Tất cả
những người « phản động » có tên trong sổ đen lần lượt bị khai, bị bắt
và bị tra tấn. Họ thuộc đủ thành phần, không cứ giàu nghèo, và sự thật cũng
không phải « phản động » (nói đúng ra thì phần đông họ chỉ có thái độ
« lưng chừng ». Đối với CS thì « lưng chừng» cũng nặng tội như
phản động).
«Anh em ta
quyết chung lưng
Đấu tranh
tiêu diệt tàn hung tử thù
Địa hào, đối
lập ra tro
Lưng chừng,
phản động đến giờ tan xương
Thắp đuốc cho
sáng khắp đường
Thắp đuốc cho
sáng đình làng đêm nay
Lôi cổ bọn nó
ra đây
Bắt quỳ gục
xuống đọa đày chết thôi».
Xin thưa những câu thơ sắt máu trên chính là
của nhà thơ Xuân Diệu đã làm theo lệnh Đảng vì Đảng quyết tâm đánh tan xương những
phần tử phản động và lưng chừng vì hài cốt họ không còn nguyên vẹn sau khi bị
đánh chết.
Nói về việc tra tấn thì thường có mấy phương
pháp điển hình xã nào cũng áp dụng:
Nạn nhân phải quỳ, hai tay giơ lên đỡ một
thùng đá đặt ngay trên đầu.
Nạn nhân bị treo hai chân, hoặc hai tay vào
một sợi thừng sắt qua xà nhà. Một lúc lại kéo lên, kéo xuống, vừa đánh vừa hỏi,
thỉnh thoảng buông rơi « cái bịch».
Sự thật về miền Bắc như thế đó.
« Bác » Hồ đã cho lập sổ đen, phân loại dân chúng thành bần cố nông,
phú hào, điạ chủ v.v… để tiêu diệt những người đó từ năm 1950.
Và người cha là một cụ đồ ở ngoại thành Hà Nội
đã phải cúi đầu nhận tội với con gái của mình trong một cuộc đấu tố qua diễn tả
của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện như sau :
« Được
nghe bà kể khổ
Con thấy đời
con thực là đáng chết!
Con đã đi bóc
lột nuôi bà
Con bây giờ
không dám nhận là cha
Dù bà là do
con đẻ ra
Con, thành phần
địa chủ thối tha
Trước nhân
dân, trước Đảng
Xin thành khẩn
cúi đầu chịu tội ».
Đó là lời một
cụ đồ ở ngoại thành Hà Nội
Trước đấu trường
giăng giối với con.
Và khi nhuộm đỏ miền Nam, CSVN cũng đã áp dụng
cùng một chính sách như miền Bắc, nhưng tinh vi hơn.
Sau 62 năm cai trị miền Bắc bằng Cải Cách Ruộng
Đất và 37 năm cai trị miền Nam bằng hình thức « tắm máu trắng» với các thủ
đoạn Tập Trung Cải tạo « ngụy quân, ngụy quyền », vùng Kinh Tế Mới,
đánh Tư Sản Mại Bản, « xuất cảng » người để lấy vàng qua hình thức bán bãi vượt biên, CSVN đã hoàn thành chỉ
tiêu:
-Lưu manh hóa
xã hội ;
-Bần cùng hóa
nhân dân ;
-Nô lệ hóa
con người
Như chính cố đảng viên cao cấp của CSVN là
Trung Tướng Trần Độ đã nhận xét như trên.
Đây chính là
tội ác tày trời của đảng CSVN vì đã dùng biện pháp ĐẤU TỐ TRONG CHIẾN DỊCH CẢI
CÁCH RUỘNG ĐẤT, CON « ĐẤU » CHA, VỢ «TỐ» CHỒNG biến dân tộc Việt
Nam trở thành những con người hèn hạ, sợ sệt, vô cảm cam tâm cúi đầu sống kiếp
nô lệ, không được hưởng tự do, dân chủ
và nhân quyền vốn là những quyền mà họ phải được hưởng.
Theo nhận xét của nhà phê bình Thụy Khuê khi
đọc quyển « Tiếng Vọng Trong Đêm » của (cố) Tiến sĩ Luật sư Nguyễn
Mạnh Tường thì « Sau hơn 60 năm thiết lập chế độ độc tài toàn trị,
CSVN đã « dẹp tan tinh thần trí thức hướng dẫn xã hội và dân tộc đến bình
đẳng, tự do, dân chủ », ngoại trừ những khuôn mặt can trường đã vào
tù ».
Những hậu duệ của « Bác » Hồ đã
ghi thêm một tội ác tày trời vào « Bản Án Chế độ CSVN » là đã từ
chính sách « Cải Cách Ruộng Đất » lấy đất từ địa chủ trao lại cho
nông dân ; nay, bọn chúng, qua chính sách « Cưỡng Chế Ruộng Đất »
đã lấy đất từ tay nông dân trao lại cho bọn « địa chủ đỏ » !
« Bản án chế độ Cộng Sản Việt
Nam » là bản án dành cho một đảng cướp có ba-tăng !
Cái gọi là « Bản án chế độ thực
dân » đã trở thành « Bản án chế độ CSVN » với mức gia trọng.
Đồng bào
trong và ngoài nước còn chờ đợi gì mà không nhất tề đứng lên giật sập chế độ
CSVN để đòi lại cho được quyền làm người ?!
LÃO MÓC
http :nguyenthieunhan.wordpress.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét