Trang

Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

NÓI CHUYỆN VỚI ĐẦU GỐI


Phải nói trong 37 năm qua, một số người quan tâm với đất nước đã rất chịu khó xin xỏ nói chuyện với đầu gối! Đó là những vị trong Trung ương Đảng CSVN.

Từ thập niên 90 là người ta nghe những bài ca hòa giải, hòa hợp cất lên từ trong nước ra đến hải ngoại; từ người thắng trận đến người bại trận. Từ nhà văn, nhà báo đến nhà trí thức, nhà chính trị.


Cuộc bầu cử Quốc Hội và Hội Đồng Nhân Dân tại Việt Nam năm ngoái thấy có 2 ông trí thức trong nước là ông nhạc sĩ Tô Hải, người nổi nang qua quyển “Hồi Ký của Một Thằng Hèn” được nhà xuất bản Tiếng Quê Hương “lăng xê” rùm beng ở hải ngoại!

Ông này viết thư gửi ứng cử viên Quốc Hội Trương Tấn Sang (TTS); nhưng vì ông ta “vừa chơi vừa run”, ông “rao Nam” là đừng có ai cho ông là “đặc công đỏ, là phản tỉnh cuội gì đó” nên Lão Móc xin “kiềng” ông ra vì sợ ông ta lại một lần nữa phong cho Lão Móc “làm gián điệp 2, 3 mang gì đó” thì mệt lắm. Do đó, Lão Móc xin nói đến chuyện ông Hà Sĩ Phu tức ông Tiến sĩ Nguyễn Xuân Tụ “nói chuyện với đầu gối” qua việc ông trí thức này gửi thư cho ông Trương Tấn Sang như sau:

“Thưa ông Trương Tấn Sang, Đại biểu Quốc Hội vừa trúng cử.

Chưa cần đọc danh sách những Đại biểu Quốc Hội mới, tôi cứ mặc nhiên xác quyết ông là Đại biểu vừa trúng cử mà không sợ sai, vì tôi biết chắc điều ấy ngay trước khi bầu (ở VN mình có cái lợi ấy). Điều xác quyết này tuy đúng với tất cả Ứng viên Bộ Chính trị của đảng ta, tuy đối với riêng ông, niềm tin ông sẽ trúng cử có một nguyên nhân khác, và đây chính là điều tôi muốn viết bức thư này.

Tất cả những người VN còn quan tâm đến tình hình đất nước mình chắc không ai

quên lời phát biểu của ông cách đây mấy hôm.

“Trước kia chỉ có một con sâu làm rầu nồi canh. Nay thì nhiều sâu lắm! Nghe mà thấy xấu hổ! Không nhẽ cứ để mãi như vậy mai kia, người ta nói là cả bầy sâu, tất cả sâu hết! Thì đâu có được! Một con sâu là nguy hiểm rồi! Một bầy sâu là chết đất nước này.

Một vị lãnh đạo Đảng hiện nay mà dám nói một câu như thế nhất định người dân chúng tôi phải bầu., kể cả những người cử tri đã quen nghĩ “Quốc Hội là của Đảng” (con nói của dân thì chỉ là nói xã giao), kể cả những cử tri định bụng sẽ “gạch tuốt”.

Nếu chỉ công nhận trong Đảng có “một số kẻ thoái hóa biến chất, không làm theo lời dạy của Bác Hồ” thì dân nghe đã quen tai. Nhưng gọi hẳn chúng là “SÂU”, mà cả một BẦY SÂU, thì rất  hác trước (mặc dầu còn phải chờ xem rồi đây có vạch mặt chỉ tên được “Đồng chí Sâu” nào không.

Điều thứ hai khiến dân chúng ngạc nhiên là câu”Nghe mà thấy xấu hổ!” Suốt mấy chục năm qua Đảng dẫn dắt “đi từ thắng lợi này tới thắng lợi khác” dân chúng chỉ thèm nghe một lời “xấu hổ” từ giới lãnh đạo…”

Trước khi bàn đến chuyện ông trí thức Hà Sĩ Phu “nói chuyện với người mù và điếc” TTS, xin mời độc giả thưởng lãm chuyện ông Vũ Văn Lộc, cựu Đại Tá QLVNCH tức nhà văn Giao Chỉ  hiện đang sống ở Hoa Kỳ “nói chuyện với đầu gối” cách đây mấy năm như sau:

Trong thư gửi Thủ Tướng VC Nguyễn Tấn Dũng, ông Vũ Văn Lộc có ghi rõ về ông ta như sau:

“Vũ Văn Lộc, quốc tịch Hoa Kỳ, Giám Đốc IRCC, Inc. (Immigrant Resettlement and Culture Center) Cơ Quan Định Cư và Văn Hóa Di Dân  tại San Jose, California từ năm 1976 đến nay. Tổ chức IRCC chuyên lo về định cư di dân từ các nước đến sống tại miền Bắc tiểu bang California. Năm nay 74 tuổi. Cựu Đại Tá QLVNCH. Trước 1975, đã từng có công việc liên quan đến việc xây dựng Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, nơi chôn cất 16 chiến binh miền Nam từ năm 1965 đến năm 1975.”

Trong một bài viết có tựa đề "Hãy cứu lấy nghĩa trang Biên Hòa”, nhà văn Giao Chỉ tức cựu Đại Tá QLVNCH đã viết về cựu Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ như sau:

“Ngày xưa, lúc mới chạy đi, ông Kỳ viết cuốn sách tựa đề là 20 năm, 20 ngày. Ý ông nói là miền Nam chiến đấu trong 20 năm, nhưng mất trong 20 ngày. Ông hô hào chiến đấu, nhưng ông lại bỏ đi. Hụt hẫng cả đạo quân. Hai mươi năm sau ông lại ra sách, tự xưng là con của Phật. Rồi ông trở về, cũng thăm lại nghĩa trang. Ngông nghênh, áo xanh, quần xoọc. Ông làm nhục anh em. Ông làm buồn lòng người sống, và ông làm tủi vong linh người chết. Sau khi đóng vai hàng thần lơ láo, ông làm hoen ố hình ảnh nghĩa trang xưa đã hoang phế lại còn thêm ảm đạm.

Không,

Tôi không muốn các bạn về thăm như ông Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ…”

Theo bài viết thì:

Ngay sau khi lệnh dân sự hóa (nghĩa trang quân đội – chú thích của LM) ban hành, chúng tôi (ông VVL) có dịp đặt vấn đề với ông Thủ Tướng Việt Nam, qua hình thức đặt câu hỏi trực tuyến bằng internet. Qua đài BBC chuyển tiếp. Câu hỏi được ghi nhận nhưng không có câu trả lời.

Tiếp theo, gửi hồ sơ đặt vấn đề đến văn phòng Thủ Tướng tại Hà Nội, gửi qua Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, qua Đại sứ Mỹ tại Việt Nam, qua các dân biểu. Kết quả cho biết tài liệu đã nhận được nhưng cũng chưa có câu trả lời.”

Cũng theo bài viết thì ông cựu Đại Tá QLVNCH Vũ Văn Lộc đã “hỏi thăm Thủ Tướng VC Nguyễn Tấn Dũng” như sau:

“Với tư cách là một công dân Hoa Kỳ, có chiến hữu nằm tại nghĩa trang, chúng tôi đã xin Thủ Tướng chính phủ Việt Nam các điều chính sau đây:

1/Ban hành quyết định dành nghĩa trang quân đội Biên Hoà là khu di sản lịch sử quốc gia, cần bảo vệ và duy trì nguyên trạng. Tuyệt đối không được lấn chiếm, phá hoại hay làm hư hỏng các công trình kiến trúc lịch sử và các phần mộ.

2/Cho điều tra và quy định trách nhiệm cho giới chức nào đã phá hoại 10 thước chiều cao của Nghĩa Dũng Đài vào năm 2004. Đây là một công trình có giá trị lịch sử rất quan trọng. Nếu không được bảo vệ sẽ mở đường cho việc phá hoại toàn diện về sau.

Lời yêu cầu kể trên dựa trên nền tảng văn hóa truyền thống Việt Nam, phản ánh tính văn minh của nhân loại, được bảo vệ bởi các công ước quốc tế về việc tôn trọng di hài tử sĩ, mồ mả chiến binh. Chính phủ Việt Nam đã ký kết từ Geneve 54 đến Paris 75 cũng như các luật lệ theo công pháp quốc tế mà Việt Nam phải tuân thủ với tư  cách là thành viên của Liên Hiệp Quốc.”

*

Sở dĩ đang nói về chuyện ông trí thức Hà Sĩ Phu “nói chuyện với đàu gối” TTS, tôi lại nói lan man qua chuyện ông cựu Đại Tá QLVNCH Vũ Văn Lộc vì  rõ ràng ông này đã “nói chuyện với đầu gối” NTD cách đây mấy năm.

Chuyện rõ ràng là những cái gọi là thỉnh cầu, yều cầu theo luật lệ, công pháp quốc tế Liên Hiệp Quốc gì đó mà ông Vũ Văn Lộc đưa ra thì coi như “nơ pa” (ne pas) đối với ông TT Nguyễn Tấn Dũng. Bởi vì ai cũng biết là ngay bia tưởng niệm thuyền nhân ở Galang mà Đảng và Nhà nước ta còn ra tay đục bỏ, thì chuyện yêu cầu này nọ của ông Vũ Văn Lộc chỉ là chuyện nói cho vui!

Ông TS Hà Sĩ Phu cách đây nhiều năm ông ta đã la làng lên, ông ta đã la to lên về chuyện “dắt tay nhau đi theo bảng chỉ đường, chỉ nẽo gì đó”. Lúc thì ông ve vuốt, lúc thì ông công kích cho rằng:

“Tưởng là quân tử (Đảng) nhất ngôn

Ai ngờ quân tử sờ l.. hai tay!”

Nay, ông lại lên tiếng bằng cách viết thư cho ông TTS. Ông cũng vừa đấm, vừa xoa, vừa bóp… về chuyện ông TTS tuyên bố… diệt sâu!

Đọc đoạn cuối bức thư của ông “sĩ phu Bắc Hà” Nguyễn Xuân Tụ mà cảm thấy ngậm ngùi:

“Xin đưa lại bài thơ này để ông đọc cho vui, như lời chia xẻ có ý nghĩa nhất với vị Đại Biểu Quốc Hội vừa trúng cử TTS, người có lời phát biểu đầy ấn tượng, hợp lòng dân hiếm thấy. Tuy thấu hiểu khó khăn, nhưng tôi cũng như nhạc sĩ Tô Hải, thêm một lần hy vọng vì dẫu sao “đề án diệt sâu” của ông vẫn còn để ngỏ, hiệu quả ở phía trước còn tùy thuộc nơi biện pháp và bản lĩnh của tác giả, tuỳ thuộc quyết tâm và sự gắn bó với nhân dân.

Trước khi dừng bút xin gửi ông một lời hy vọng chân thành”.

Kèm theo là bài thơ “Tìm con quỷ sứ”:

Con Quỷ nằm giữa Đống Rơm

Một đoàn đốt đuốc lom khom đi tìm

Đuốc soi sáng cả lỗ kim

Mà con Quỷ Sứ vẫn tìm chẳng ra

Miệng người lớn tiếng hò la  

Tay người như chớp nhặt quà Quỷ ban

Con Quỷ hở một ngón chân

Chục anh xúm lại rút rơm che liền

Thính tai, nghe Đống Rơm truyền

“Để rơm bén lửa thì phiền với ông”.

(Đã đăng báo Tư pháp LĐ tháng 10-1987

và báo Doanh Nghiệp tháng 11-1993)

*

-Ông Móc này, có biết vì sao mà Đại đồng chí Mao Trạch Đông, sư phụ của Bác Hồ “phán”: “Bọn trí thức không bằng cục phân?”

-Thưa ông Tư Sang, cái này thì tui chịu thua. Trí thức ngon lành các cái, chế độ tư bản hay xã nghĩa lúc nào trí thức cũng thuộc hạng “dách lầu”!

-“Dách lầu” cái con khỉ. Chuyện thằng Hà Sĩ Phu tự coi như mình là “sĩ phu Bắc Hà” ở trong nước, thằng nhà văn Giao Chỉ, Giao Châu ở hải ngoại gì đó là chuyện… ruồi bu của mấy thằng ngu! Ông Móc có nhớ lúc lên làm Thủ Tướng nhiệm kỳ 1, Ba Dũng tuyên bố rất ghét tham nhũng?

-Có nhớ.

-Nhưng có phải là Ba Dũng hiện nay là đệ nhất quán quân về tham nhũng. Vụ Vinashin mà Ba Dũng còn làm cho chìm xuồng được, thì cái chuyện lão Vũ Văn Lộc, Vũ Văn Lọt gì đó gửi thư đòi bảo vệ Nghĩa Trang của bọn ngụy là cái chuyện ruồi bu, kiến đậu. Nói cho ông Móc biết, ba cái “kiến nghị, kiến nghệ” này nọ của bọn hải ngoại chỉ là để… nổ cho vui, nổ cho nổi tiếng, nổ để bắn tiếng với bọn này là: "Có chúng em đây! Chúng em sẵn sàng hoà giải hòa hợp với mấy anh lớn bên nhà”; chứ bọn nó dư biết là có bao giờ Đảng và Nhà Nước ta đếm xỉa gì tới bọn nó. Ông Móc có thấy từ Nguyễn Văn Thiệu, Dương Văn Minh đến Nguyễn Cao Kỳ, bọn này chỉ cần thảy ra vài cục xương “hoà giải, hoà hợp” là cả bọn thân bại, danh liệt. Tội nghiệp nhất vẫn là anh Nguyễn Cao Kỳ.

-Xin thưa ông Tư Sang, còn chuyện ông Hà Sĩ Phu công khai gửi thư cho ông Tư về chuyện “diệt trừ sâu bọ”, thì sao ạ?     

-Ông Móc có nhớ lúc Ba Dũng lên làm Thủ Tướng thì Ba Dũng cũng nổ là sẽ diệt trừ tham nhũng. Lần này là “my turn”, Tư Sang này cũng sẽ… diệt trừ sâu bọ…

-Có thật không đấy, ông Tư?

-Ông Móc này, không biết tại sao tôi ngu tới mức mời ông làm “cố vấn chính trị” cho tôi. Ông không nhớ ông Nguyễn Văn Thiệu đã có câu tuyên bố để đời: "Đừng tin những gì cộng sản nói…”. Thời cố Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh thì cũng “nói và làm”; nhưng nói một đàng lại là một nẽo, rồi Đỗ Mười, Nông Đức Mạnh này nọ thì cũng y chang. Phan Văn  Khải thì cũng y chang… Nguyễn Tấn Dũng…

-Sợ mấy ông thật. Hèn gì mà bọn báo chí hải ngoại có đứa phản động nó bảo nói chuyện với mấy ông như “nói chuyện với đầu gối”…

-Bọn nó nói đúng đó, ông Móc.

-Ông Tư nói sao, ạ?

-Bọn nó nói đúng đó: Bọn này phải giả dạng vừa điếc, vừa mù… như cái đầu gối để cho bọn nó chửi cho sướng miệng. Cho bọn nó xả súp bắp để bọn nó tự sướng với nhau.

Ông Móc phải nhớ một điều: Thằng nào, con nào mà làm rớt một cọng lông chân của bọn này là… a-lê hấp: vào tù! Cái gương linh mục Nguyễn Văn Lý, Cù Huy Hà Vũ sờ sờ ra đó. Rồi cái vụ bọn giáo xứ Thái Hà nó dám đòi lại đất của Nhà Thờ. Rồi cái vụ đầm nuôi thủy sản của thằng Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lãng, Hải Phòng, rồi vụ cưỡng chế ruoông đất ở Văn Giang, tỉnh Hưng Yên. Đất nào của nhà thờ, nhà chùa? Đất nào là đất của nông dân? Đất là đất của Nhà Nước, đất… của Bác Hồ để lại cho chúng tôi. Nhà Thờ, nhà Chùa… nông dân… đi chỗ khác chơi!

-Cám ơn ông Tư. Đúng là nửa giờ…nói chuyện với ông Tư mà tui học được một sàng khôn! Nhưng mà thưa ông Tư Sang, làm cái đầu gối giả mù, giả điếc hoài có khi nào…

-Ông Móc này, đừng có nói bậy rủi rồi nó trở thành hiện thực. Mắt Bác Hồ có tới… bốn con ngươi mà mụ nhà văn Dương Thu Hương nó dám bảo là Bác Hồ đưa đất nước ta tới NHỮNG THIÊN ĐƯỜNG MÙ. Bọn này là những cái đầu gối vừa mù, vừa điếc thì chỉ có nước xin làm Thái Thú Giao Chỉ quận cho “đại đồng chí” Hồ Cẩm Đào là phải quá rồi!

LÃO MÓC

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét