Trang

Thứ Tư, 18 tháng 4, 2012

CHUYỆN NGƯỜI VÀ CHÓ!


“Xưa Trời Đất vui thú

Đẻ ra được giống người

Khác chó má ở chỗ

Làm thơ và biết cười

Nay có kẻ làm người


Lại ước mơ hoá chó

Việc ấy hẳn không khó

Khi tiếng sủa thay lời

Tru từng hồi thống thiết

Quên hết cả tiếng cười

Lẽ đâu hai con người

Ăn nằm sinh ra chó???

Thời của lũ quái thai

Nước ta trong lẫn ngoài

Làm văn học nghệ thuật

Méo mó chẳng giống ai

Báo đăng “tiếng chó sủa”

Làm đuợc bởi bao người

Đêm chong đèn vắt óc

Điểm sách hay trò chơi?

Con người được làm chủ

Lấy chính cuộc đời mình

Nụ cười thơ tươi nở

Bớt sầu cõi tử sinh

Ta nhân danh Con Người

Bị xúc phạm cùng tận

Không cho phép nhà ngươi

Biến thành một con chó!

Bởi các bậc Cha Mẹ

Là thần thánh cõi đời

Cùng Vợ Con ngươi nữa

Trước sau vẫn làm Người”

( Người Và Chó - Trích thi tập Vâng Ý Cha, Nhân Bản – Sàigòn 5-1996)

*

Không có thời nào mà nhà cầm quyền coi người dân còn thua con chó như thời Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Và cũng chưa có thời kỳ nào người dân chửi nhà cầm quyền một cách “tàn canh gió lộng” như thời đại Hồ Chí Minh.

Lúc thời chưa mở cửa bang giao, người dân chửi “TIÊN SƯ CHA BÁC!” bằng mấy câu thơ đố:

“Trên đời đạo cốt là ai?: TIÊN

 A di đà Phật chùa này ai tu?: SƯ

Nhà thờ ai giảng đạo ngay? CHA

Nước ta lãnh đạo ai tài vô song? BÁC HỒ.

Dân  chúng đã biến đổi câu thơ:

Nhớ ai như nhớ thuốc lào

Đã chôn điếu xuống lại muốn đào điếu lên.

thành:

“Nhớ ai như nhớ Bác Hồ

Đã chôn Bác xuống lại muốn cuốc mồ Bác lên!”

Còn nhiều. Nhiều lắm. Chắc chắn trong tương lai sẽ có nhiều quyển ca dao, tục ngữ về “Bác Hồ”.

Tới thời của những người thừa kế “Bác” 37 năm qua thì chuyện mắng cha, chửi mẹ “Bác” và các hậu duệ của “Bác” lại càng… gia tốc!

Thật ra không phải thời nào, chế độ nào nhà cầm quyền cũng được dân chúng ca tụng. Và thời nào cũng vậy cũng có những người bất mãn với nhà cầm quyền. Nhưng chưa bao giờ… “quá độ” như thời đại “Bác” Hồ!

Những người cầm bút như nhà văn Dương Thu Hương đã đòi “ị” vào mặt Đảng, đã ví von cái mặt của một anh Tướng Công An như bộ phận sinh dục của một con ngựa cái… già.

Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, người vừa mới được đến Hoa Kỳ, đã viết sách chửi “Bác” là “kẻ trăm tên, nghìn mặt.” Đã ca tụng cái tài “Mùa Thu ru em thần sầu” của “Bác”:

“Gió mùa Thu Bác ru em ngủ

Em ngủ rồi Bác đ. thâu đêm!”

Cái bà nhà văn này quả là… rắn mắc! Bà làm thơ tréo ngoe cẳng ngổng: Em ngủ rồi thì làm sao mà “Bác” lại đ. thâu đêm cho được? Bộ có chuyện vừa ngủ vừa … ụ  được, hay sao?

*

Không phải thời “Bác Hồ” mà những người cầm bút mới chống đối, châm chích nhà cầm quyề

Theo một giai thoại thì nhà thơ Cao Bá Quát (1801-1854) người tự cao, tự đại tuyên bố trong thiên hạ có 3 bồ chữ, ông và bạn ông là Nguyễn Văn Siêu chiếm 2 bồ. Còn lại một bồ đem chia thiên hạ! Trong một buổi tiệc, các quan dự tiệc có chuyện xích mích, vua Tự Đức ra lệnh ông Cao Bá Quát đi điều tra và báo cáo. Ông vâng lời và sau đó dâng lên Vua một bản báo cáo như sau:

“Thượng cẩu

Hạ cẩu

Thần hoảng

Thần tẩu!”

Chuyện chẳng rõ thực hư. Nhưng nếu mà chuyện này có thật thì rõ ràng Cao Chu Thần, tác giả hai câu:

“Bình Dương, Bồ Bản vô Nghiêu, Thuấn

Mục Dã, Ninh Điền hữu Võ, Thang”

đã mắng triều đình thời Tự Đức là một lũ chó hay sao!

Sử chép, sau này ông theo “giặc châu chấu” Lê Duy Cự nổi lên chống triều đình. Bị bắt. Trước khi bị chém, ông đã ứng khẩu 2 câu thơ:

“Một chiếc cùm lim chân có đế

Hai vòng xích sắt nước còn vương!”

Ôi! Thời nào giấc mộng đế vương nó cũng làm khổ con người!

*

Nói gì thì nói, không thể chối cãi trong thời đại Hồ Chí Minh quả tình nhà cầm quyền của đất nước Việt Nam quả là một lũ chó.

Từ thằng Tổng Bí thư này đến thằng Tổng Bí thư khác hết làm con chó nhỏ “lúc rúc đầu vào Tàu, lúc rụi cổ vào Nga” (thơ Nguyễn Chí Thiện).

Từ thằng Thủ Tướng này tới thằng Thủ Tướng nọ nó cứ coi như bọn lãnh đạo Trung Cộng là ông chủ của nó. Làm chuyện gì nó cũng phải sang Thiên triều xin lệnh.

Tàu TC nó cắt cáp tàu Bình Minh 2, tàu Viking 2. Dân chúng xuống đường biểu tình chống cái bọn TC bá quyền khốn nạn, báo chí của “những con chó nhỏ” im rơ.

Sau 2, 3 lần biểu tình, nó lại cho tay sai sang chầu hầu để nghe lệnh.

Đúng là cái bọn cầm quyền chó đẻ: Hèn với giặc, ác với dân!

Nhà thơ Tản Đà có câu:

“Cũng bởi người dân ngu quá lợn

Cho nên bọn chúng dễ làm quan!”

Theo tôi, áp dụng 2 câu này vào với tình thế hôm nay, nhận định cụ của Nguyễn Khắc Hiếu nay có phần quá đáng. Không sợ để mà chết với nó à?  Bởi vì cái thủ đoạn khủng bố tinh thần người dân do chế độ cộng sản do ông Hồ Chí Minh lãnh đạo đã tạo ra nỗi sợ hãi triền miên trong lòng mọi người dân Việt Nam từ hơn 60 năm qua. Ngay cả những người lãnh đạo cũng mang tâm lý sợ hãi đối với chính những người lãnh đạo khác trong Bộ Chính Trị Trung Ương. Điển hình là những văn nghệ sĩ, những trí thức như Chế Lan Viên, Nguyễn Tuân, Văn Cao, Hoàng Cầm…, Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo… và nhiều trí thức khác, kể cả các Tướng lãnh trong quân đội cũng phải cúi đầu răm rắp nghe theo lệnh Đảng như những con chó nhỏ - ngay cả người được coi như khai quốc công thần là Đại Tướng Võ Nguyên Giáp.



Đọc hồi ký “Un Excomunié” tả chuyện ông Nguyễn Mạnh Tường, kẻ tốt nghiệp 2 bằng Tiến sĩ về Văn chương và Luật ở Pháp lúc 22 tuổi, chỉ vì dám phê bình Đảng trong vụ Cải Cách Ruộng Đất mà cả gia đình đã phải bị đói suốt đời, đến nỗi ông phải “khoe” trong quyển hồi ký viết trước khi chết là:

"… Bản án dành cho tôi là cơn đói gần như kinh niên. Mệt mỏi lan khắp cơ thể. Tôi thấy như chìm trong hôn mê. Hễ cố gắng đứng lên, thì lảo đảo vài bước rồi rơi thịch xuống giường, bụng thắt bóp hay dãn nở theo từng cơn thở, xen kẽ giữa căng thẳng và nghỉ ngơi, trước khi bị nhận chìm dưới tình trạng vố thức. Tôi đã học nghề đói như thế đó!” mới thấy hết cái “uy vũ bất năng khuất của “nhà trí thức vĩ đại” Nguyễn Mạnh Tường. (Bản dịch của Lãng Nhân) 

Trước kia, nhà văn Nguyễn Vỹ có câu thơ:

“Nhà văn An Nam khổ hơn chó!”

Ngày nay, theo phiếm luận gia CAU BAY thì:

Làm dân Việt Nam hôm nay khổ hơn con chó

Vì giặc Tàu xâm lăng mà tay chân bị bó

Hễ lạng quạng là bị tó

Chó!

Lãnh đạo Việt Nam hôm nay ngoan hơn con chó

Bọn Tàu bảo làm gì làm cái đó

Thấy mặt chủ ngoảy đuôi chui gầm lấp ló

Chó!

Tướng lĩnh Việt Nam hôm nay hèn hơn con chó

Thấy giặc đến nhà mà núp trong xó

Lại tập trận chung với chúng nó

Chó!

Nhà báo Việt Nam hôm nay tồi hơn con chó

Giặc đào mả cha mà trơ mắt ngó

Viết lách thì nương theo chiều gió

Chó!

Đất nước Việt Nam hôm nay dơ hơn chuồng chó

Bởi vì bầy Hán cẩu ngang nhiên đi đây, đi đó

Tự hào xưng là anh em chúng nó

Chó!

*

Báo cáo của nhà thơ Cao Bá Quát cho vua Tự Đức ngày trước:

“Trên chó

Dưới chó…”

Xem ra, đã được nâng cấp vì bây giờ:

CẢ LŨ CÒN THUA CON CHÓ!

*

Ở trong nước, vì bọn “còn thua con chó” là bọn lãnh đạo Trung Ương Đảng CSVN mà “người dân Việt Nam hôm nay khổ hơn con chó”.

Trong khi đó ở hải ngoại lại có những kẻ tự xưng mình là trí thức, là nhà văn mà lại đi lòn cúi, bưng bô, liếm đít bọn tay sai của bọn “còn thua con chó” là bọn lãnh đạo VC.

Có thằng tự xưng là trí thức mà lại công khai ca tụng “ông Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản đánh Pháp, đuổi Mỹ thống nhất đất nước”.

Có thằng trí thức vô liêm sỉ tới độ dám mạt sát lá Cờ VàngBa Sọc Đỏ là lá cờ mà những chiến sĩ QLVNCH đã suốt 20 năm hy sinh xương máu để bảo vệ tự do, dân chủ cho miền Nam, bảo vệ cho gia đình nó, cha mẹ nó, vợ con nó bằng những lời nói vô ơn và ác độc còn hơn cả VC:

“Lá cờ vàng chết từ 75 rồi thế mà đến bây giờ người ta vẫn lấy lá cờ ấy ra để tranh cãi làm ngăn cách lòng người. Đã thế, còn lấy cờ phủ lên những đống thịt thối…”

Thật không còn lời phát biểu nào khốn nạn hơn những lời phát biểu này.

Đây mới đúng là NHỮNG KẺ CÒN THUA CÁI BỌN “CÒN THUA CON CHÓ!” 

LÃO MÓC

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét