Hôm nay nhận được tin anh
Không tin được dù đó là sự thật.
Tự nhiên mình nhớ đến mấy câu thơ của Giang Nam khi thấy TTXVN đưa tin bác Trọng phải hủy chuyến đi thăm Brazil. Chỉ cần thay chữ “em” trong câu thơ bằng chữ “anh” là đủ để nói lên tâm trạng của mình. Sự đột ngột gần giống với tâm trạng của tác giả bài thơ “Nhớ con sông quê hương”. Ba Sàm thì thốt lên đau đớn: “Tin sét đánh”.
Thật chả ra làm sao. Tự nhiên mình ghét thêm cái thằng tư bản, nó cũng lật lọng như gì, thế mà bảo dân chủ của nó kém mình một vạn lần, vẫn có đứa bênh được mới lạ.
Ừ thì cứ cho là tôi gợi ý cho anh mời đi. Ai bảo anh nể tôi mà mời. Anh đã mời, tức là trước bàn dân thiên hạ họ chỉ biết là anh mời tôi chứ họ quan tâm gì đến chuyện mời tự nguyện hay mời do nể.
Anh mời người ta, rồi anh hối hận đã không cân nhắc kỹ, anh bịa ra cái lý do chẳng ai tin để đổi ý. Quân tử nhất ngôn. Mà chẳng nhất ngôn nữa thì sao anh không thay đổi từ lúc tôi chưa đi. Để đến khi tôi bay nửa vòng quả đất, đã đến sát ngõ nhà anh, anh mới kêu là khó khăn đột xuất, bảo tôi thông cảm. Ai mà tin được lời anh. Làm gì có khó khăn nào của nước anh phát sinh ra trong mấy ngày tôi chơi ở Cu Ba? Hay anh khó chịu, hay anh sợ về những gì tôi phát biểu ở Cu Ba? Việc chúng tôi nói chuyện với nhau liên quan quái gì đến anh cơ chứ.
Khó khăn của anh là gì? Sao anh không nói toạc ra để thiên hạ khỏi đồn đại, dị nghị? Kinh tế khó khăn ư? Tình hình chính trị bất ổn ư? Không phải. Hay là anh buồn vì chuyện phóng tên lửa tầm xa nhưng không thành công để nó rơi xuống biển? Cũng không phải nốt vì anh thiết gì với thằng Bắc Hàn.
Anh giải thích kiểu gì cũng không thuyết phục vì thời đại In-tơ-nét này, thông tin cập nhật đến từng giây, đất nước anh mấy ngày qua như thế nào tôi biết chứ. Sao anh không nói toạc ra, dù cay đắng nhưng vẫn còn hơn anh cứ lấp lửng như thế. Anh hẹn thôi, để dịp khác. Nói cho anh biết, đã chơi nhau kiểu ấy thì chẳng còn dịp nào nữa đâu nhá.
Ấy là mình tức quá, mới đứng thử ở vị trí một nhà ngoại giao mà nói như thế. Mà nói như thế, mình mới chẳng bao giờ là nhà ngoại giao.
Mình mãi mãi vẫn là thường dân, suốt ngày chúi mũi vào lo toan đến miếng cơm, manh áo thì trở thành chính khách sao được cơ chứ. Vì vậy, lối suy nghĩ của mình vẫn quẩn quanh ở chuyện hơn thiệt đời thường. Nghĩ đến chuyện lật lọng của thằng Brazil trước hết, mình suy tính đến thiệt hại về vật chất cái đã. Đi thăm hai nước trong một chuyến nó khác với chỉ thăm một nước, từ sự bố trí thành viên trong đoàn đến mọi sự chuẩn bị khác. Giá như nó không mời mình thì có phải đoàn công cán ở bên kia trời Tây đã không kềnh càng như thế …
Cái thiệt hại về kinh tế đã vậy, thiệt hại về danh dự còn tai hại hơn. Khi đưa “tin sét đánh” nói trên, gã Ba Sàm bảo chơi xỏ nhau như vậy là làm nhục quốc thể, sau lại chữa thành đảng… thể. Mình cho rằng nó làm nhục quốc thể mới đúng cho dù bác Trọng là tổng bí thư. Ở cái quốc gia có tới 15 đảng phái (rõ là lộn xộn) của thằng Brazil thì người đứng đầu một đảng có bị sao cũng chẳng hại gì đến quốc thể. Nhưng ở ta, đảng lãnh đạo nhà nước và xã hội, cái này đã ghi vào hiến pháp rồi, vậy bác Trọng chẳng phải nguyên thủ quốc gia là gì?
Càng nghĩ lại càng tức. Không thể để chuyện này thành tiền lệ xấu, mình chợt nghĩ hay là kiện thằng Brazil ra Liên Hợp Quốc? Lại phải xem công ước quốc tế ta với nó cùng ký và các hiệp định, hiệp ước đã ký giữa ta với nó có điều khoản nào cấm cái việc từ chối khách bất lịch sự như vậy không. Phàm cái gì dính đến chuyện kiện cáo đều phải có cơ sở.
Tức quá rồi sinh ra lẩn thẩn. Mình mới gõ vào Gúcgồ chấm Brazil xem nó có cái gì xấu, lôi ra chửi cho một trận. À đây rồi, tổng thống nó chẳng phải là thằng cha ngang ngược táo tợn nào hết mà lại là một ả đàn bà. Tên ả đây: Dilma Rousseff. Nhưng từ nay, mình sẽ không bao giờ gọi ả với tên đầy đủ nữa mà vứt bố cái đuôi đằng sau đi, chỉ gọi xách mé là Dilma cho bõ tức, ma, má hay mẹ cũng thế cả thôi.
14/4/2012
Nguyễn Tường Thụy
Theo BVN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét