Cách đây 20 năm, phải nói là
tôi rất ứa gan khi đọc bản “Tự Bạch” của nhà văn Dương Thu Hương
gửi nhà phê bình Thụy Khuê ở Paris có những câu như sau:
“… Khi chính quyền miền Bắc sao chụp mô hình cách mạng Trung Quốc, tiến
hành cuộc cải cách ruộng đất tàn bạo lầm lỗi; thì ở miền Nam, ông Ngô Đình
Diệm khủng bố những người kháng chiến cũ, phân loại treo bảng từng gia đình
cách mạng để trả thù.
Khi nhà nước miền Bắc chưa kịp
tuyên bố “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước,” thì chính quyền miền Nam đã hô
hào “Bắc tiến! Lấp sông Bến Hải…”
Hai mươi năm sau, lại càng ứa
gan hơn khi đọc bài phỏng vấn của báo Thời Đại Mới gì đó “phỏng vấn tung, hứng”
với ông “tiến sĩ Bác Hồ” Cao Huy Thuần (CHT) để ông này nói xấu 2 chế độ
Đệ nhất, Đệ nhị Cộng Hoà miền Nam.
Và mới đây, đọc bài “Đọc “Trí
Quang tự truyện” của ông bình luận gia Trần Bình Nam ra sức chạy tội
cho ông sư hổ mang Thích Trí Quang - kẻ đã hãnh diện và được xưng tụng là đã
đánh sập 2 chế độ Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hoà Miền Nam!
Đây chính là 2 cái chế độ đã
nuôi dưỡng và giáo dục cho Cao Huy Thuần, Trần Bình Nam nên người có học thức.
Bây giờ các ông này lại quay ra bịa điều, đặt chuyện nói những lời bội bạc, vô
ơn để “chạy tội cho kẻ ác” là “ông sư hổ mang” Trí Quang. CHT chê bai chế
độ Đệ nhất Cộng Hoà do cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm lãnh đạo đã sử dụng đạo dụ số 10 của thời Bảo Đại chỉ coi
Phật Giáo như một hiệp hội và mỉa mai là một đất nước độc lập mà lại sử dụng một
đạo dụ của thời Pháp thuộc.
Chưa hết, người phỏng vấn của báo Thời Đại Mới đưa
banh ca tụng “kẻ buôn vua” Trí Quang, để CHT tấn công vào cả chế độ Đệ nhị Cộng
Hoà.
-Thời Đại Mới: Trong giai đoạn
1964-1966, báo chí Mỹ đặt rất nhiều câu hỏi về hoà thượng Trí Quang, không hiểu
sao nhà lãnh đạo này chống hết chính quyền
này đến chính quyền khác. Nhà cầm quyền Mỹ cũng như Tòa Đại sứ Mỹ, nghĩ rằng
ông đòi bầu cử Quốc Hội là để chiếm đa số, để hất cẳng Thiệu, Kỳ, để khuynh
loát chính trường miền Nam. Họ nói: “Ông không phải là Vua, nhưng ông muốn
là người tạo ra Vua”.
“Hất cẳng Thiệu, Kỳ”
… đúng là cái giọng của bọn tay sai VC.
Sau khi báo Thời Đại Mới khéo
léo tung banh ca tụng ông “Lã Bất Vi tân thời” Trí Quang, CHT bèn lợi dụng cơ hội
mạt sát những người lãnh đạo chế độ Đệ nhị Cộng Hòa - như Nguyễn Gia Kiểng
đã từng mạt sát chế độ Đệ nhị Cộng Hoà đã được lãnh đạo bởi “bọn con cháu của
cô Tư Hồng (là một phụ nữ lấy Tây)” là tay sai của Mỹ, như sau:
-CHT: Tại sao thầy Trí Quang
đòi bầu cử Quốc Hội? Tại vì có Quốc Hội thì mới có cái thế hợp pháp để đòi người
Mỹ chấm dứt chính sách chiến tranh. Người Mỹ lúc đó quyết liệt chủ trương một
đường lối duy nhất là chiến tranh đến cùng, “hoà bình là chiến tranh đã tàn
lụi”, họ nói vậy. Được cái thế đó, Thiệu - Kỳ trương lên cái bảng hiệu “nội
các chiến tranh”, tiền hô hậu ủng với người Mỹ, hai dạ một lòng…. Một lần nữa,
tiếng nói của Phật giáo đồng hóa với tiếng nói của quần chúng. Mà tại sao Phật
giáo đòi hỏi hòa bình? Chính trị chăng? Không, văn hoá. Đòi hòa bình vì chiến
tranh đe dọa sự tồn vong của dân tộc, nuôi dưỡng sự tha hóa của con người. Đòi
hoà bình vì Phật giáo luôn hoài bão rằng mình là lương tâm của dân tộc. Đó là động
cơ văn hóa, đạo đức của phong trào 1966. Phật giáo chủ trương: chỉ có văn hoá
hoà bình, không thể có “văn hóa chiến tranh”. Không thể có “văn hóa chém giết”,
“văn hóa đạn bom”.
Ông CHT nói thì nghe hay lắm,
nhưng bọn chó đẻ nào đã lợi dụng cửa chùa, cạy nắp quan tài của ông Ngô Đình
Cẩn để cho đội Biệt Động thành của VC giấu súng ống, đạn dược để tấn công
dân lành miền Nam vào dịp Tết Mậu Thân?
Ông CHT nói hay lắm, nhưng bọn
ác ôn côn đồ nào đã ép buộc dân chúng đem bàn thờ Phật xuống đường ở Huế để gây
rối cho chính quyền miền Nam?
Những cái đó là “văn hóa hòa
bình” của Phật giáo đó sao?
“Đòi hòa bình vì chiến tranh
đe dọa sự tồn vong của dân tộc, nuôi dưỡng sự tha hoá của con người”.
Ông tiến sĩ học cao hiểu rộng
nên cách lập luận cũng khác người. Nhưng xin hỏi có tôn giáo nào đòi chiến
tranh?
Ông “Lã bất Vi tân thời” Trí
Quang đã ra lệnh cho ông “Vua bù nhìn” Dương Văn Minh do ông ta dựng
lên, kêu gọi binh lính miền Nam buông súng đầu hàng, yêu cầu Mỹ rút khỏi miền
Nam và mời VC vào cai trị miền Nam.
Xin hỏi ông tiến sĩ: nền hòa
bình 37 năm qua dưới sự cai trị của VC sao mọi người dân Việt Nam từ trong nước
ra đến hải ngoại đều nhìn thấy là càng đe dọa sự tồn vong của dân tộc.
Và, sự tha hóa của con người Việt Nam sau 36 năm cai trị trong hoà bình của
VC thì coi như đã hết thuốc chữa!
Chuyện càng khôi hài hơn là ông
CHT lại nhai lại cái luận điệu gây chia rẽ giữa Phật Giáo và Thiên Chúa giáo của
ông Trí Quang khi đọc cái đoạn mà ông ta nói là trong sách chưa in của ông này:
“Phật giáo không thích ứng với
chính trị mà thích ứng với văn hoá. Phật giáo tồn tại bởi dân tộc, không như
tôn giáo khác tồn tại vì chính quyền. Hồi nhỏ, một hôm tôi xuống đò với một số
người. Trong khi chờ qua sông, họ đua nhau kể về những hoạt động đêm qua của
kháng chiến. Đang kể bỗng họ im bắt. Họ thấy một giáo sĩ sắp xuống đò qua sông.
Họ không e ngại một tăng sĩ mà ngại giáo sĩ. Chuyện này củng cố cho tôi một nhận
định về vị trí Phật giáo. Phật giáo dại gì đánh mất niềm tin cậy của dân gian?”
Không biết đoạn văn trên có phải
là ông Trí Quang viết - như ông CHT nói - hay không. Nhưng, nếu đúng là ông Trí
Quang viết thì cách hành xử của ông này cũng không khá hơn ông thiền sư Nhất
Hạnh bịa chuyện máy bay Mỹ ném bom giết chết 300.000 dân ở thị xã Bến Tre
khi bọn khủng bố dùng phi cơ đánh sập Tòa Tháp Đôi của Hoa Kỳ.
Chuyện mà ông Trí Quang bảo là
“dân chúng e ngại một giáo sĩ mà không e ngại tăng sĩ” thì đâu có gì là
lạ: bởi vì mấy ông tăng sĩ giúp (hoặc bị bắt buộc giúp) bọn khủng bố Việt Minh
(tiền thân của VC hiện nay) ẩn nấp thực hiện những vụ đánh phá, khủng bố ám
sát. Còn mấy ông tăng sĩ thì, trái lại!
*
Nhà văn Dương Thu Hương là người
sống dưới chế độ miền Bắc, bà ta đã có mặt trong đoàn thanh niên xung phong,
mang những đôi giày cao cổ, hái “những bông bần ly” trên đường xẻ dọc Trường
Sơn đi cứu nước mà bà còn thấy và viết ra được những sai lầm của chế độ miền Bắc.
Bà ta còn thấy đó là “những thiên đường mù”. Và đã từ bỏ nó.
Còn ông “tiến sĩ Bác Hồ” CHT sống
nhờ hạt gạo miền Nam. Trong khi bao nhiêu người cùng trang lứa với ông phải đổ
mồ hôi, xương máu để bảo vệ chế độ miền Nam, ông và đồng bọn của ông đã quậy
phá, gây rối loạn hậu phương miền Nam trong suốt cuộc chiến. Nay, ông lại tiếp
tục đánh phá chế độ miền Nam, gây chia rẽ giữa các tôn giáo còn hơn cả bọn VC
đánh phá, với mục đích chạy tội cho ông sư hổ mang “nam mô một bồ dao găm”
Trí Quang - kẻ đã lợi dụng Phật giáo để thực hiện mưu đồ dâng hiến miền Nam cho
VC vào ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Mới đây, người ta lại càng ngạc
nhiên hơn khi ông bình luận gia Trần Bình Nam, cố vấn của Tổ chức Phục
Hưng ra sức chạy tội cho sư hổ mang Trí Quang trong bài “Đọc Trí Quang tự
truyện” khi ông ta viết:
”Tôi thật bứt rứt khi đọcxong tự truyện của Thầy Trí Quang. Muốn hay không muốn Thầy Trí Quang cũng là một nhân vật lịch sử, gần như đi vào huyền thoại. Thầy đang sống mà có kẻ coi Thầy như Thánh. Nhưng cũng có những thế lực đen tối, những đệ tử của Phật bán linh hồn cho quỹ sứ tìm cách nhận chìm Thầy trong hỏa ngục. Tôi bứt rứt vì tự truyện Thầy không soi sáng gì thêm cho lịch sử”.
”Tôi thật bứt rứt khi đọcxong tự truyện của Thầy Trí Quang. Muốn hay không muốn Thầy Trí Quang cũng là một nhân vật lịch sử, gần như đi vào huyền thoại. Thầy đang sống mà có kẻ coi Thầy như Thánh. Nhưng cũng có những thế lực đen tối, những đệ tử của Phật bán linh hồn cho quỹ sứ tìm cách nhận chìm Thầy trong hỏa ngục. Tôi bứt rứt vì tự truyện Thầy không soi sáng gì thêm cho lịch sử”.
Cách bênh vực Thầy Trí Quang “bị
những thế lực đen tối, những đệ tử của Phật bán linh hồn cho quỹ sứ tìm cách nhận
chìm Thầy trong hoả ngục” của ông bình luận gia Trần Bình Nam xem ra chã có
mùi mẽ gì so với ông “tiến sĩ Bác Hồ” Cao Huy Thuần!
Các ông càng hoa ngôn xảo ngữ để
chạy tội cho kẻ ác thì tội ác nó lại càng lộ rõ ra. Chắc chắn là như thế!
LÃO MÓC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét