Chiều qua đọc tin chị Bùi thị Minh Hằng được nhà cầm
quyền trả tự do, định viết vài dòng chúc mừng, nhưng bận chút việc nên chưa viết
được. Lúc này thức dậy sau giấc ngủ ngắn, tôi viết vội mấy câu chúc mừng: “Chúc
mừng Hằng được tự do”.
Những kẻ nói xấu chị, tấn công chị lâu nay có đủ
thành phần, nhà báo, công an, và tất nhiên có cả lũ cò mồi bồi bút trên mạng
Internet. Bọn chúng đang tẽn tò vì tin sốt dẻo: Bùi Hằng được thả. Tôi nói “thả”,
không phải “tha”, vì Hằng không có tội gì mà cần phải tha tội.
Có lẽ tôi là người đầu tiên viết bài ủng hộ và bênh vực
Bùi Thị Minh Hằng ngay từ lúc các cuộc biểu tình chống Trung Quốc đang hồi quyết
liệt tại Hà Nội. Kể từ khi đoạn clip quay cảnh những người bị bắt lên xe, trong
đó có Bùi Hằng, bức xúc vì chỉ bày tỏ lòng yêu nước mà cũng bị đàn áp, Hằng đã
chửi. Tiếng chửi là vũ khí cuối cùng của phụ nữ dùng để tự bảo vệ mình và tấn
công lại vũ lực của kẻ ác.
Bài viết “Vănhóa biểu tình” của tôi đã
lập tức chặn đứng được những lời gièm pha khiếm nhã của một vài cây bút có tầm
suy nghĩ hạn hẹp nhỏ nhen, cổ hủ, và có thể còn nặng về đố kỵ trên mạng. Hằng cũng
vào diễn đàn viết comment cảm ơn tôi. Thực ra, một cách không chính thức, tiếng
chửi vốn còn được coi là một khĩa cạnh văn hóa của nền văn minh lúa nước. Tuy
không có bản văn nhà nước nào công nhận nó, nhưng nó vẫn tồn tại hàng ngàn năm
nay trong nền văn hóa Việt Nam…
Hằng đã chửi trong tình huống không thể làm gì khác. Đó
là quyền trong Nhân quyền, và cũng là hành động ôn hòa. Chửi tục hay nói tục đều
không phạm pháp, vì chỉ dùng lời mà thôi. Nhiều người tỏ ra đạo mạo sạch sẽ bề
ngoài, chê bai những người nói tục, chửi bậy, nhưng chưa hẳn tâm hồn đã trong
sáng, và lương tâm chưa chắc đã trong sạch.
Nhà văn Nguyễn Quang Lập – một người hoàn toàn nghiêm
túc – đã từng nói nửa đùa nửa thật: “Một ngày không nói tục thì thấy nhạt miệng”.
Nhiều người không hề biết, nói tục và chuyện tiếu lâm là món ăn tinh thần không
thể thiếu của những người lao động chân tay tập thể trong những công việc nặng
nhọc kéo dài…
Khi nhà văn Nguyễn Quang Lập viết bài “Hoa cho Bùi
Hằng”, một vài kẻ lắm điều trên mạng lại buông lời gièm pha, rồi lôi luôn một
số vị nhân sĩ trí thức trong nước khác ra như Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện, giáo sư
Nguyễn Huệ Chi, tướng Nguyễn Trọng Vĩnh vv.., để nói xấu, để đánh hội đồng họ.
Tôi nói với Nguyễn Quang Lập là để tôi lên tiếng, nhưng anh bảo “cứ kệ họ nói
anh ạ”. Thật ngạc nhiên, những người bênh Hằng không xấu, Bùi Hằng không xấu,
mà chính những kẻ hay gắp lửa bỏ tay người kia mới trở nên lố bịch…
Hôm nay Bùi Hằng được thả, những kẻ tung tin nói xấu
chị, bươi móc đời tư chị lại được một dịp tẽn tò, khi chị được về với cộng đồng
sau những ngày tù bất công. Chị là ai, tôi không mấy quan tâm, đời tư chị thế
nào, tôi không cần tìm hiểu. Tôi chỉ biết chị luôn có mặt đi đầu trong đoàn người
yêu nước biểu tình chống quân xâm lược Trung Quốc, thế là đủ.
Bùi Thị Minh Hằng đã về nhà, cũng có thể chị phải ta
túc đâu đó vì hoàn cảnh éo le, và để tìm kiếm sự bảo vệ từ cộng đồng. Và biết đâu
đấy, có thể Bùi Hằng sẽ mắc một sai lầm nào đó trong đường đời, đó cũng sẽ là
chuyện bình thường. Nhưng trong mắt tôi, Hằng vẫn rất đẹp, vì Hằng dám cất tiếng
hô vang: Hoàng Sa – Trường Sa – Việt Nam!
Lê Nguyên Hồng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét