Đọc bài Phó Chủ tịch Hưng Yên báo cáo
Thủ tướng vụ Văn Giang mình ngồi cười một mình. Nếu ai không biết thế
nào là trơ trẽn thì nên đọc bài này. Chỉ cần đọc hai bài học mà ông Nguyễn Khắc
Hào rút ra qua vụ Văn Giang thì biết. Đại khái lãnh đạo Hưng Yên rất ngon lành,
đây này: “từng vụ việc cụ thể cần được xem xét thấu đáo, có lý có tình, nhất
là phải đúng quy định của pháp luật.” Đây nữa này: “Tăng cường công tác
tiếp công dân, coi trọng tuyên truyền, vận động nhân dân và không nóng vội. Chủ
tịch UBND tỉnh đã tổ chức đối thoại trực tiếp với người dân 3 xã, quan tâm giải
quyết các quyền và lợi ích chính đáng của người dân, theo đúng các quy định của
pháp luật”.
Lãnh đạo sáng suốt tận tâm giải quyết cho dân hết ý nhé, đền bù
cho một mét đất bằng ba phát phở bò Việt Nam nhé, một sào đất bằng ba chục bát
phở bò Mỹ nhé, giá cao nhất tỉnh nhé, đúng là yêu dân hơn yêu bò nhé. Sở dĩ
cưỡng chế là để nghiêm trị: “Những người lợi dụng dân chủ, móc nối với những
phần tử tiêu cực, bất mãn, phản động trong nước và nước ngoài, cố tình chống phá
chủ trương, chính sách của Đảng, pháp luật của Nhà nước, đi ngược lại lợi ích
của nhân dân, kìm hãm sự phát triển…”.
Nhưng cái sự nghiêm trị cũng nhẹ nhàng tình cảm lắm nhé, không
nổ súng nhé, không đánh đập bắt bớ nhé, chỉ ném hai quả đạn cay thôi nhé. Chính
quyền của dân vì dân do dân nhé, các quan coi dân như bố mẹ, không dám hỗn láo
với dân đâu nhé. Còn thông tin mà dân thấy được, nghe được, đọc được là của bọn
phản động đấy, chớ có tin nhé.
Hi hi ông Hào còn khẳng định rất đanh thép: “Trong vụ việc
ở Văn Giang, có sự móc nối chặt chẽ với những phần tử chống đối ở nước ngoài.
Các thông tin thậm chí còn được tường thuật tại chỗ, từng giờ, để tuyên truyền
xuyên tạc, dàn dựng những video clip giả để vu khống, bôi nhọ chính
quyền”.
Ông Hào thứa biết những “luận điệu thù địch” kiểu này dân nghe
đã nhàm tai rồi, chán không buồn cãi nữa, vì thế ông tha hồ nói. Nhỡ có ai ngứa
mồm cãi lại thì ông đã có cái mũ phản động chụp ngay xuống, khỏi phải lo. Đúng
đấy thưa ông, miệng quan trôn trẻ, ai lại đi đôi co với mấy cái lỗ đít của trẻ
con. Chỉ hơi ngạc nhiên, nghe nói ông là nhà giáo nhà thơ thế mà ông không biết
xấu hổ, kể cũng lạ quá.
Gửi tới ông câu ca này: Hòn đất mà biết nói
năng/ ông phó chủ tịch hàm răng chẳng còn, ông đứng trước gương
đọc xem có đỏ mặt chút nào không. Chắc không. Đạo làm quan thời này đã phá hỏng
tâm hồn nhà thơ nhà giáo của ông mất rồi, chỉ còn thứ ngôn ngữ té re như trôn
trẻ, kinh lắm ối ông Hào ôi!
Nguồn: quechoa.info
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét